Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1410 - Chương 1573 - Thần Quang Đột Phá 2

Chương 1573 - Thần quang đột phá 2
Chương 1573 - Thần quang đột phá 2

Đáng chết... Không có khả năng bởi vì công pháp ẩn tàng khí tức của ta thần diệu, liền phái ta làm thám tử chứ.

Một đám hoang thú Hóa Thần kỳ, chỉ cần có một con phát hiện ta, ta nhất định phải chết....

Trong lòng tu sĩ mặc hắc giáp này oán thầm: Cũng không biết khi nào Giáo Úy đại nhân có thể mang viện quân tới?

Thời điểm người này oán thầm, bỗng nhiên trong lòng của hắn sinh ra cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Một con Mộc Ngạn ngẩng đầu, liếc qua vị trí của hắn, sau đó lại như không có chuyện gì tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.

- Ta bị phát hiện rồi?

Vị tu sĩ Nguyên Anh này sắc mặt tái nhợt, chuẩn bị nếu có không đúng sẽ Nguyên Anh xuất khiếu đào mệnh.

Đối mặt hoang thú, Nguyên Anh xuất khiếu đào mệnh, xác xuất thành công không thấp.

Bởi vì hoang thú phổ biến linh trí không cao, nếu tu sĩ Nguyên Anh ở trước mặt xuất khiếu trốn chạy, nó sẽ bị thân thể tràn ngập linh khí của tu sĩ hấp dẫn, từ đó bỏ qua Nguyên Anh chạy trốn.

Nhưng con Mộc Ngạn kia căn bản không có động tác khác, tựa hồ tiên thảo trên mặt đất, càng có lực hấp dẫn hơn một vị tu sĩ Nguyên Anh.

Ta đây là.... bị xem nhẹ... Đối với hoang thú cấp năm mà nói, Nguyên Anh đúng là không tính là gì.

Trong lòng vị tu sĩ Nguyên Anh này hơi động:

- Hay dị bảo thu liễm khí tức của ta quá tốt?

Dị bảo này là hắn ở trong phường thị, từ trên tay một tiểu tu sĩ Luyện Khí mua được, không nghĩ tới xem như nhặt được của hời.

Hôm nay có thể trốn được một mạng, là nhờ công lao của nó.

Đúng lúc này, hắn thấy chân trời cách đó không xa, có từng đạo độn quang hiện lên.

Đó là Cuồng Thao cư sĩ, dẫn theo một đám tu sĩ Nguyên Anh, cộng đồng hợp thành một trận pháp.

- Lên!

Cuồng Thao cư sĩ nổi giận gầm lên, không ngừng vung vẩy trận kỳ trong tay.

Cờ này lập tức bộc phát ra linh quang kinh người, từng đạo ánh sáng màu đen xông lên trời, hội tụ thành mây đen.

Ở trong mây đen, có dị thú tướng mạo dữ tợn, giống như hổ giống như sói hiện lên.

Mi tâm của dị thú này mọc ra con mắt dọc thứ ba, tỏa ánh sáng đỏ bừng.

Sưu!

Bỗng nhiên, từ trong con mắt dọc thứ ba, có một đạo tơ hồng sáng lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn trúng một con Mộc Ngạn.

- Bò....ò...

Con Mộc Ngạn này phát ra tiếng kêu thống khổ, sừng hươu khổng lồ bị gọt đi một đoạn, trên người hiện ra vết máu ghê rợn.

Ở miệng vết thương, từng đạo lục quang hiện lên, tựa hồ muốn khép lại lần nữa.

Làm hoang thú Mộc thuộc tính, phần lớn Mộc Ngạn đều có thiên phú thần thông tự lành, bất diệt...

Nhưng ở trên vết thương của nó, đạo hồng quang kia lan tràn, vậy mà áp chế quá trình tự lành.

Ầm ầm!

Mộc Ngạn thụ thương ầm vang ngã xuống.

Mà Mộc Ngạn còn lại thì giống như nổi cơn điên, khống chế cuồng phong màu xanh sẫm, vọt mạnh về phía Cuồng Thao cư sĩ.

- Rút lui!

Cuồng Thao cư sĩ nhìn như một ngọn núi thịt, nhưng độn quang cực kỳ nhanh chóng.

Hắn hét lớn một tiếng, liền biến thành một đạo hắc quang kích xạ ra sau.

Tu sĩ Nguyên Anh khác trong nháy mắt như chim thú giải tán, chạy trốn về bốn phía.

- Bò....ò...!

Hai con Mộc Ngạn đuổi theo những tu sĩ Nguyên Anh kia, còn lại năm con Mộc Ngạn vẫn điên cuồng đuổi theo Cuồng Thao cư sĩ.

Nhìn thấy một màn này, Cuồng Thao cư sĩ mặt không biểu tình.

Nhiều thủ hạ Nguyên Anh như vậy, tác dụng chính là hao tổn hai con Mộc Ngạn kia.

Hắn phi hành tuyệt tích, nhưng thỉnh thoảng lại cho năm con Mộc Ngạn phía sau hi vọng, để bọn chúng theo đuổi không bỏ.

Bỗng nhiên!

Bốn phía khói bụi lóe sáng, hóa thành một tuyệt trận!

Năm con Mộc Ngạn liên tiếp gào thét, lại phát hiện bản thân đã bị ngăn cách ở trong không gian khác biệt!

- Đây là Mộc Ngạn?

Phương Tịch nhìn thấy một con Mộc Ngạn đối diện, đôi mắt không khỏi sáng rõ.

Con thú này rất giống nai, da lông xanh tươi như ngọc, sừng hươu to lớn phân nhánh, trên đó mọc đầy các loại linh dược trân quý.

- Bò....ò...!

Con Mộc Ngạn đối diện, khí tức có thể so với yêu thú cấp năm thượng phẩm.

Lúc này thấy Phương Tịch, liền nổi giận gầm lên, vô số huyền quang từ sừng hươu lấp lóe, cuối cùng ngưng tụ, hóa thành một đạo....

- Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang?!

Phương Tịch hơi kinh hãi, lập tức khoát tay.

Mấy viên Ma Âm Lôi bay ra, nổ tung ở giữa không trung, hóa thành một đoàn huyết vân đỏ thẫm.

Từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang xông vào trong huyết vân, không ngừng bị hao mòn, ma diệt....

Đến cuối cùng, thình lình biến mất không còn tăm tích....

Phải nói 3000 đại đạo, trăm sông đổ về một biển? Bất luận Nhân tộc hay hoang thú, khai phát thần thông Mộc hệ, đến cuối cùng đều có thần quang tương tự? ‌

Hay đại năng khai sáng Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang, từ trong thiên phú thần thông của Mộc Ngạn thu hoạch được linh cảm?

Phương Tịch suy tư một lát, cảm giác không có đầu mối, liền không tiếp tục suy tư nữa.

Trong mắt hắn quang mang chớp động, nhìn về phía cổ, khung xương, cùng chân sau của con hoang thú kia:

- Ừm, không tệ không tệ.... Tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hẳn rất ngon miệng.

Bình Luận (0)
Comment