Một đám tu sĩ Hóa Thần giết về phía hang ổ của Mộc Ngạn, cũng chính là hồ lớn kia.
Đây chính là sự tàn khốc của tu tiên giới!
Bọn hoang thú này một mực ở trong lãnh địa của mình, cũng không chọc ai gây ai, nhưng lại bị diệt môn....
Trừ hai con một đực một cái được Phương Tịch coi trọng, còn lại đều bị rút gân lột da, làm nguyên vật liệu để luyện chế Thông Linh Chi Bảo cùng đan dược cấp năm.
…
Tu Di Hành Sơn.
Trong hành dinh.
Bọn người Phương Tịch thắng lợi trở về, tâm tình đều không tệ.
Nhưng vừa mới vào quân doanh, liền cảm giác tình huống có chút vi diệu.
Tu sĩ qua lại từng người thần thái vội vàng, không ít trên mặt đều mang vẻ sầu lo.
Cái này không chỉ một vị, mà cơ hồ tất cả tu sĩ đều như thế!
- Vị đạo hữu này, xin hỏi xảy ra chuyện gì?
Tu Tình Tử cười hì hì ngăn một Giáo Úy Hóa Thần, mở miệng hỏi thăm.
Tu sĩ Hóa Thần này vốn hơi không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy Tu Tình Tử là Hóa Thần viên mãn, ngữ khí không khỏi trở nên nhu hòa mấy phần:
- Một đội ngũ khai hoang gặp phải Nguyên Cổ Hoang Thú, toàn quân bị diệt... Phi Tinh thống lĩnh đã tự mình tiến đến trợ giúp, cùng con Nguyên Cổ Hoang Thú kia đại chiến một trận, nhưng không chiếm được tiện nghi....
- Lại có Nguyên Cổ Hoang Thú!
Tu Tình Tử hít một hơi khí lạnh.
Nguyên Cổ Hoang Thú, chí ít cũng có tu vi Phản Hư.
- Có thể làm Thống lĩnh đại nhân không chiếm được tiện nghi, chỉ sợ tu vi phải Phản Hư trung kỳ trở lên...
Sắc mặt Cuồng Thao cư sĩ hết sức khó coi.
- Càng mấu chốt là, có một con Nguyên Cổ Hoang Thú, thì có thể có con thứ hai!
Thần sắc đám người Phương Tịch cũng trở nên khó coi.
Vừa mới bắt đầu khai hoang liền gặp phải Nguyên Cổ Hoang Thú, mức độ nguy hiểm của lần khai hoang này còn vượt qua đám người tưởng tượng...
…
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Vương Linh Ứng nhìn thiệp mời trong tay, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười khổ.
Thiệp mời này lấy mỹ ngọc chế tạo, trên đó còn có kim hoa viền bạc, nhìn cực kỳ hoa lệ đẹp đẽ.
Đây là thư mời song tu khánh điển!
Mà song phương hắn đều quen thuộc.
Nhà gái không cần nói, chính là Mã gia Mã tiên tử.
Mà nhà trai là một vị tán tu có chút nổi danh trong Yêu Nguyệt Tiên Thành… Hoàng Mộc Tử, tu vi đã đạt tới Hóa Thần viên mãn, rất có danh khí ở Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Đánh giá phong thiệp mời này, Vương Linh Ứng trên mặt vẻ khổ sở nghĩ càng đậm.
Thiệp mời này hắn thu được hai phần, còn có một phần, tự nhiên là cho lão tổ Vương gia.
Thậm chí một phần thiệp mời khác càng thêm xa hoa.
Vương Linh Ứng lại nói không rõ trong lòng mình có tư vị gì:
- Nguyên lai lúc trước Mã tiên tử vẻ mặt ôn hoà với ta, là ý không ở trong lời, mà ở chỗ lão tổ nhà ta? Chẳng lẽ là ta tự mình đa tình?
Làm tu sĩ, hắn sẽ không bị tình cảm ràng buộc, chỉ là cảm giác hơi thất lạc.
Dù sao hắn vốn suy nghĩ rất tốt.
Lấy tuổi của hắn, tuyệt đối có thể ngao chết lão tổ Vương gia, mặc dù lão tổ nói muốn xung kích Phản Hư, nhưng trong Yêu Nguyệt Tiên Thành, nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy, lại có mấy người chân chính bước ra một bước này?
Hắn cảm thấy lão tổ 99% là không thành được, đến lúc đó nguyên khí đại thương, thọ nguyên hao tổn, làm không tốt sẽ trực tiếp tọa hóa, cuối cùng hắn đến kế thừa di sản.
Mà lúc trước Mã tiên tử hữu ý vô ý ám chỉ, chờ hắn kế thừa di sản, cùng nàng kết thành đạo lữ song tu, ở trên con đường tu luyện nâng đỡ lẫn nhau.
Không nghĩ tới, mình tựa hồ tự mình đa tình.
Người Mã tiên tử chân chính nhìn trúng, tựa hồ là lão tổ?
Mà lão tổ một lòng đột phá, ngay từ đầu liền từ chối thẳng thắn.
Không bao lâu sau, Mã tiên tử liền truyền ra tin tức muốn cùng Hoàng Mộc Tử kết làm đạo lữ song tu....
Từng chuyện, từng chuyện... Kỳ thật đã để Vương Linh Ứng nhìn ra nhân phẩm của Mã tiên tử, chỉ là vẫn cảm thấy tiếc hận.
Tu tiên giả không có nhiều tình tình yêu yêu như vậy, có thể lợi ích kết hợp đã rất không tệ.
Mất đi Mã tiên tử, con đường của hắn tất nhiên sẽ gian nan hơn tưởng tượng một chút.
- Mã tiên tử thì thôi... nhưng chỗ lão tổ không thể lãnh đạm.
Trong lòng Vương Linh Ứng suy nghĩ, lúc này hóa thành một đạo bảo quang, tiến về động phủ trên đảo giữa hồ.
Rầm rầm!
Hắn còn chưa rơi xuống, liền nhìn thấy một màn nước phóng lên trời.
Ở trong dòng nước, hiện ra một Huyền Quy cấp năm.
- Nguyên lai là Tiểu Vương....
Tiểu Huyền Quy nói chuyện có chút cà lăm, Vương Linh Ứng cũng lơ đễnh, thi lễ nói:
- Linh Tôn, còn xin bẩm báo lão tổ một tiếng, Linh Ứng cầu kiến!
- Không... Không gặp!
Tiểu Huyền Quy lắc đầu:
- Chủ nhân đang bế quan, ai cũng không gặp....
- Thế nhưng... trên tay ta có thiệp mời song tu khánh điển... Thôi, còn xin Linh Tôn cất kỹ, nếu lão tổ xuất quan, có thể thông tri một phen.
Vương Linh Ứng đưa thiệp mời lên, đang muốn rời đi.