Liễu Tự và Vân Hi, ngược lại có thể liên lạc xem...
Bây giờ ta đột phá Phản Hư sơ kỳ, ở trước khi bản thể đột phá là không thể tiếp tục tu hành, nhiều nhất tu luyện chút thần thông và bí thuật, không có nhu cầu với linh mạch và đan dược, ở đâu cũng giống nhau...
Phương Tịch một đường hướng đông, thần thức ngẫu nhiên tràn ra.
Bây giờ trận pháp của Hắc Nham Phường Thị bị bóp méo, vài chỗ trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Tỉ như rất nhiều động phủ của Hóa Thần, Phản Hư ở trong nội thành, đã sớm bị hoang thú phá hư, còn có trận pháp và cấm chế tư nhân, bây giờ hỗn tạp chung một chỗ, mặc dù hắn nhìn cũng đau đầu, tu sĩ không muốn mạng ngược lại có thể đi tìm cơ duyên.
Không bao lâu, hắn đến mấy con phố trong miệng lão đầu tóc bạc.
Từ xa nhìn lại, đầu tiên cảm nhận được là hoang vu, chỉ ở trong mấy ngõ nhỏ yên lặng, ngẫu nhiên có vài bóng hình xinh đẹp hiện lên.
Phương Tịch chú ý quan sát, phát hiện trên cửa cột khăn tay hay miếng vải, ngẫu nhiên có nam tu nào đó tiến đến gõ cửa, sau đó thân ảnh lóe lên biến mất không thấy gì nữa, liền hiểu...
Không có tu sĩ cấp cao, tầng dưới chót ngược lại tự động tạo thành một trật tự khác...
Hắn mỉm cười, lướt qua mấy con phố này, đi đến địa phương càng vắng vẻ.
Rốt cục ngừng lại ở một chỗ gần tường ngoài rìa.
Linh khí ở nơi đây tương đối mỏng manh, vốn là chỗ tu sĩ cấp thấp tụ cư.
Nhưng bây giờ chỉ ở lại bốn năm nhà, đều cách rất xa, cực kỳ phù hợp nhu cầu của Phương Tịch.
Hắn nhìn về phía một nhà gỗ lâm thời, khóe miệng hiện ra nụ cười:
- Còn có một vị Nguyên Anh giấu giếm.... Ân, tựa hồ đang dưỡng thương.
Ta liền nói, nhiều tu sĩ cấp cao như vậy, luôn có mấy cái trở về, bây giờ trong xó xỉnh đột nhiên nhảy ra một vị Hóa Thần cũng bình thường... Dù sao chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất nha.
Một tu sĩ Phản Hư nào đó nghĩ như vậy.
Phương Tịch khảo sát địa hình một phen, liền chọn trúng một khu đất dốc, bắt đầu xây dựng động phủ.
Lúc trước hắn lấy được túi trữ vật của tu sĩ họ Dịch, lúc này nhớ ra, vội vàng tìm kiếm, cuối cùng tìm được mấy món linh khí xứng với tu sĩ Trúc Cơ.
Mấy món linh khí cực phẩm này bị thư sinh họ Dịch nhét vào dưới đáy túi trữ vật, cũng không biết phủ bao nhiêu bụi.
Dựa theo Phương Tịch đoán, hoặc là đồ vật cũ từ lúc nhỏ yếu một đường làm bạn, rất có tình cảm, không nỡ ném đi, nếu không là chuẩn bị để ban thưởng cho môn nhân đệ tử.
Bởi vì một tu sĩ Hóa Thần, căn bản không dùng được những linh khí này.
Bàn tay hắn lật một cái, một phi kiếm màu đen xuất hiện, sau khi rót pháp lực vào, trong nháy mắt trở nên to lớn, phá núi chẻ đá, tạo dựng ra hình dáng động phủ, lại ở ngoại giới xây dựng hàng rào.
Ầm ầm!
Động tĩnh như vậy, tự nhiên hấp dẫn mấy hàng xóm chú ý.
Có mấy nhà ở sau khe cửa nhìn lén, ngay cả vị tu sĩ Nguyên Anh kia mí mắt cũng co giật.
Một nhà gỗ xây dựng ở bên cạnh dòng sông lại mở rộng, chạy ra một nam hài bảy tám tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh, tò mò đánh giá hết thảy....
- Tiểu Trùng, ngươi đang nhìn gì vậy?
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bây giờ không giống như lúc trước, ít đi ra ngoài ít nguy hiểm!
Một phụ nhân chừng ba mươi tuổi mặc một bộ pháp bào màu đỏ, ngực hung tàn đến cực điểm đi từ phía sau cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm này ra.
Nàng nhéo tai Tiểu Trùng và mắng vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía về phía sườn núi của Phương Tịch.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ một thanh phi kiếm màu đen có kích thước bằng cánh cửa kia, sắc mặt nàng thoáng thay đổi, kéo Tiểu Trùng vào phòng, tiếng đét mông vang lên rất rõ ràng.
- Nương, tại sao nương đánh ta?
Tiểu Trùng xong mông mông đỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ oan ức.
- Bây giờ ngươi đã bắt đầu luyện khí, sắp trở thành một vị tu sĩ rồi, nếu không thông minh ra, sợ rằng không sống nổi đâu...
Phụ nhân xinh đẹp với dáng người đẫy đà thở dài:
- Ngươi không thấy phi kiếm của người kia sao? Nó phát ra ánh sáng màu đen thui giống như thủy tinh, lại vô cùng sắc bén, chỉ sợ là sử dụng Hắc Diệu Tinh chế luyện ra. Cho dù dùng vật này chế luyện một vài pháp bảo cấp thấp cũng miễn cưỡng đủ tư cách... Người có thể sử dụng Hắc Diệu Tinh để chế luyện linh khí phi kiếm, tuyệt đối là người ngoan độc trong các tu sĩ Trúc Cơ! Bây giờ ở trong Phường thị, ngoại trừ Lôi Hỏa Đường và Phạm Thiên Bang ra, căn bản không ai dám trêu chọc hắn...
- Nương, ta cũng muốn giống như hắn, trở thành tu sĩ khiến người khác không dám chọc!
Ánh mắt Tiểu Trùng lập tức sáng lên.
Vút!
Đáp lại hắn là một trận măng xào thịt. Phụ nhân xinh đẹp tức giận đến mức chửi ầm lên:
- Thằng nhóc con nhà ngươi còn nhỏ không chịu học hành cho đàng hoàng. Loại người liếm máu trên lưỡi đao này là người ngươi nên học sao?