- Nhưng... tu sĩ chúng ta cũng phải đấu pháp, nếu không sẽ chỉ bị người ta bắt nạt.
Tiểu Trùng nói nhỏ.
Phụ nhân xinh đẹp nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, viền mắt cũng nhất thời đỏ hoe. Nàng ôm Tiểu Trùng òa khóc:
- Sao số của hai chúng ta lại khổ như vậy chứ...
...
Thần thức của Phương Tịch vừa thu lại, cảm giác cô nhi quả phụ này cũng có chút đáng thương.
Ban đầu, bọn họ đang ở trên Viêm Hỏa Vực, chẳng biết tại sao lại bị bắt ra khai hoang.
Khai hoang thì cũng thôi, chạy đến một hòn đảo gần như thành đảo hoang, còn thường xuyên gặp phải nguy cơ sinh tử.
May bọn họ là tu sĩ, nếu đổi lại thành người bình thường, chỉ sợ đã sớm chết hoặc phát điên...
Chẳng qua bây giờ, chuyện của mình còn quan trọng hơn.
Hắn ngồi xếp bằng, lặng lẽ nhớ lại thần thông và bí thuật Tha Hóa Tự Tại Thiên Tử Thống Ngự Vạn Linh Chân Ma Công trong Phản Hư Thiên.
Tuy môn ma công này có tai họa ngầm khôn lường, nhưng uy lực thực sự không tệ, còn nhập môn đơn giản.
Trước hết, bí thuật Tha Hóa Vạn Vật thao túng nguyên khí thiên địa hóa thành hoang thú tương đối thực dụng.
Say khi lặng lẽ suy nghĩ về bí thuật và thần thông sắp tu luyện, Phương Tịch vỗ một cái vào túi trữ vật, lấy ra mấy vật.
Trong đó không ngờ bao gồm nội đan Hỗn Lạc Xà, cùng với một tờ Vạn Dân Chỉ dùng nhiều lần và bút mực, nghiên mực...
- Nội đan Thiên Trảo Thú đã bị bản thể lấy đi, về phần giấy phù? Trong Địa Tiên Linh Cảnh có thể sản xuất ổn định Kim Thiền Di Thuế, chắc hẳn còn tốt hơn Vạn Dân Chỉ...
Phương Tịch thưởng thức nội đan một lúc, còn chưa nghĩ xem mình nên chế luyện thế nào. Hắn lại thu về, bắt đầu cắt Vạn Dân Chỉ.
Hắn cắt nó thành từng tờ dựa theo quy cách giấy phù, sau đó lại có thể dùng để chế phù lục.
Hắn uống một chén linh trà trước, mới bắt đầu bình tâm tĩnh khí mài mực, tiếp theo cầm bút lên...
Sáng sớm, Phương Tịch nhìn Vạn Dân Chỉ cháy trước mắt và khẽ thở dài:
- Quả nhiên, Vạn Dân Chỉ cũng không có cách nào chịu được lực lượng của Long Chương Văn à?
- Cần phải là nguyên liệu ẩn chứa lực thời gian mới có thể chịu được lực lượng của Long Chương Văn Phù Lục... Mà loại này lại thật sự rất hiếm.
- Số giấy phù đỉnh cấp này cũng chỉ có thể chế tạo Phượng Triện Văn Phù Lục.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lại bỗng nhiên nhíu mày.
Bên ngoài truyền đến những tiếng gõ cửa.
Hắn đi tới và mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy một tu sĩ phúc hậu.
Tu vi của người này khoảng Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn theo thói quen dùng thần thức đảo qua bên trong, nhưng căn bản không có cách nào phát hiện sự đặc biệt nào bên trong động phủ nhỏ này, trái lại bị tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Phương Tịch dọa cho giật mình. Hắn chắp tay nói:
- Chào đạo hữu, tại hạ là quản sự của là Thiên Phạm Bang. Đạo hữu cũng biết, mấy xóm và nơi cư trú ở ngoài thành đông này đều là địa bàn của Thiên Phạm Bang chúng ta...
“Hóa ra là tới lấy phí bảo hộ à?”
Trong lòng Phương Tịch thầm buồn cười, trợn mắt:
- Cho nên?
Quản sự lùi lại mấy bước, gương mặt thoáng trắng bệch:
- Tại hạ tới đây chỉ là thông báo với đạo hữu một tiếng, vẫn mong đạo hữu tuân theo quy định của Thiên Phạm Bang... Về phần tiền thuê nhà, Thiên Phạm Bang chúng ta không thu.
- Thì ra là thế...
Phương Tịch gật đầu:
- Bản tọa hiểu rồi...
- Vậy thì tốt rồi.
Quản sự này lùi lại mấy bước và đi tới cửa của nhà quả phụ kia, hung hăng đạp một cái:
- Lương quả phụ, tới lúc giao phí bảo vệ của tháng này rooif!
“Được rồi, hóa ra không phải thu tiền thuê nhà maf là bảo vệ phí...”
“Bang phái mềm nắn rắn buông như vậy sao? Hay tìm hiểu không rõ bối cảnh lai lịch của ta nên không dám hành động thiếu suy nghĩ?”
Phương Tịch dựa vào bên khung cửa, nhìn quản sự thu của nhà đó một khối linh thạch trung phẩm phí bảo vệ.
Đáng thú vị là quản sự này chỉ mượn cớ tùy tiện hàn huyên với Nguyên Anh đang dưỡng thương kia vài câu, lại từ biệt rời đi.
Mà vị Nguyên Anh này kia để lộ ra tu vi khoảng Trúc Cơ trung kỳ, còn là một vị Luyện Đan Sư!
Khó trách hắn có thể nhận được ưu đãi như vậy.
“Hoặc là giỏi đánh, hoặc thành thạo một nghề, bằng không... đương nhiên dựa vào đâu phải bao dung ngươi?”
Trong lòng Phương Tịch thầm phỉ nhổ một câu, sau đó nhấc chảo sắt lên bắt đầu hầm canh rắn.
Hắn cắt không ít thịt rắn Hỗn Lạc Xà, đều lựa chọn thịt ngon để dùng.
Lúc này, hắn lấy ra đạo của linh trù, phối hợp các loại đồ gia vị, lại thêm thịt rắn đã được rửa sạch và cắt thành đoạn, chậm rãi hầm.
Mấy canh giờ sau, nước canh phát ra ánh sáng màu màu trắng thuần, một mùi thơm nồng chậm rãi tản ra.
Phương Tịch cầm lấy cái muôi khuấy vài cái và uống thử một hớp, không khỏi lộ vẻ thỏa mãn.
Lúc này khóe mắt hắn liếc thấy một bóng người nhỏ bé chay từ nhà gỗ bên bờ sông ra, trốn ở bên ngoài thèm nhỏ dãi.
- Ngươi là... Tiểu Trùng?
Phương Tịch nhìn thằng nhóc kháu khỉnh bụ bẫm này, không khỏi cười hỏi một câu:
- Mẫu thân ngươi đâu?