Vị Lương quả phụ kia trông khá đàng hoàng, chỉ có ngực tương đối hung tàn, cho người ta ấn tượng sâu sắc.
- Ực ực...
Tiểu Trùng nuốt nước bọt, bất giác nói:
- Mẫu thân... ra ngoài kiếm Tước Cốc... Đại thúc, ngươi đang nấu canh gì vậy? Thơm quá...
- Là canh rắn... Ngươi vẫn không thể nếm được đâu, sẽ chảy máu mũi đấy.
Phương Tịch cười ha hả và tự múc cho mình một chén.
Hoang thú thịt trong thành đã được Luyện Đan Sư hoặc Linh Trù Sư chế biến lại, mới làm giảm công hiệu đi rất nhiều, khiến tu sĩ cấp thấp miễn cưỡng có thể ăn được.
Nhưng thịt rắn này thật sự đại bổ. Lúc này, thằng nhóc kia mới đạt tới Luyện Khí, nếu ăn vào trong cơ thể, chỉ sợ sẽ lập tức nổ tung mà chết!
Đối với chuyện Lương quả phụ ra ngoài kiếm linh thạch, Phương Tịch cũng chỉ có thể than một câu nhân tính.
Lấy khoảng nhìn nhân khẩu trong thành này, cho dù một con hoang thú thịt cũng đủ ăn.
Đáng tiếc, Phương Tịch biết, lúc này phần lớn thịt hoang thú và linh mễ đều nằm ở trong tay của Thiên Phạm Bang và Lôi Hỏa Đường.
Hai nhà này không có ý định cứu tế nạn dân, trái lại ra sức độn hàng, đầu cơ tích trữ, khiến giá lương thực trên thị trường rất cao, mãi không giảm.
Nhắc tới cũng buồn cười!
Từ sau khi Hắc Nham Phường Thị bị tàn phá, nơi hoang dã đã trở nên vô cùng nguy hiểm, không ai dám đi khai hoang làm ruộng nữa.
Đối với những tu tiên giả cấp thấp, ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề cực lớn.
Theo thời gian trôi qua, chỉ sợ loại vấn đề này sẽ càng lúc càng tai hại.
Đến lúc đó, chỉ sợ các loại vật tư như linh thạch, pháp quyết này sẽ liên tục tập trung về phía cao tầng của hai bang phái.
“Thật ra cũng là một cách bóc lột...”
Phương Tịch cầm lấy đôi đũa làm bằng ngọc gắp một miếng thịt rắn.
Chỉ thấy thịt này có ánh sáng màu màu trắng thuần, lúc này đã được hầm nhừ, mùi vị tươi mềm, phối hợp với nước canh đặc càng ngon hơn.
- Ừ, lần sau có thể làm thịt khô...
Hắn chỉ uống vài ba hớp đã hết chỗ canh rắn. Hắn lại múc thêm cho mình một chén nữa. Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Trùng vẫn đứng ở ngoài rào tre nhưng không dám đi vào.
Phương Tịch lười để ý tới thằng nhóc này. Hắn uống hết một nồi canh rắn xong, lại bắt đầu đờ người nhìn ra.
Trên thực tế, hắn đang âm thầm tu luyện một môn bí thuật thần thông.
“Tha Hóa Tự Tại, Tha Hóa Vạn Vật...”
Tinh thần của hắn hình như đã rơi vào trong trạng thái tu luyện.
Ngày hôm sau, Phương Tịch lại bắt đầu làm thịt rắn, sau đó lựa chọn một miếng nướng ăn.
Trong lúc đó, Tiểu Trùng cũng từng tới. Hắn nhìn thấy Phương Tịch hoàn toàn không có ý định mời khách, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chảy nước miếng.
Két.
Một động phủ phía xa được mở ra, vị tu sĩ Nguyên Anh bị thương nặng kia đi ra.
Hắn không phải thủ hạ của Phương Tịch trước đây, chẳng qua Phương Tịch đã từng gặp qua một lần. Hắn dường như là Nguyên Anh của đội Bồ Tiên Tử.
Chẳng biết tại sao, sau đêm đó hắn lại tới thành này.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh, tuy dã ngoại nguy hiểm nhưng đánh cược một lần cũng không phải không có cơ hội đi tới thành Thiên Phạm.
Phần lớn tu sĩ ở Hắc Nham Phường thị thoát thân sau khi trận bị phá, đều trốn ở gần đây Phường thị, hoặc đi thẳng tới thành Thiên Phạm.
- Chào đạo hữu, ngươi không ngại qua làm một miếng chứ.
Phương Tịch vừa nướng thịt rắn vừa mỉm cười đưa ra lời mời.
Tu sĩ Nguyên Anh kia sửng sốt, bất chợt đi tới.
Gương mặt của hắn già nua, toàn thân mặc áo bào bằng đay, trên thân còn kèm theo mùi thuốc, trông gầy gò, thoạt nhìn chính là một Luyện Đan Sư Trúc Cơ bình thường.
- Tại hạ là Phương Nguyên mới tới đây mở động phủ trong mấy ngày nay, mong sau này có thể thân thiết nhiều hơn...
Phương Tịch cười nói.
- Chu Quân, Luyện Đan Sư cấp hai!
Chu Quân trả lời với giọng điệu đều đều, vô cùng khách sáo còn kèm theo sự xa cách.
Điều này cũng là rất bình thường, tu sĩ sẽ không tùy tiện thổ lộ tình cảm với người khác.
- Chu gia gia...
Ngược lại, Tiểu Trùng nhìn thấy Chu Quân thì mỉm cười, nhào qua.
- Hóa ra là Tiểu Trùng à? Ngươi lại không nghe mẫu thân ngươi nói, lén chạy ra ngoài à... Xem ra lần trước lão phu không nên giao Nặc Trận Phù kia cho ngươi.
Chu Quân xoa đầu Tiểu Trùng và thở dài một tiếng.
Mỗ lần Lương quả phụ kia ra ngoài, đều sẽ dùng trận phù bảo vệ nhà gỗ, tiện thể nhốt Tiểu Trùng ở trong nhà.
Trận phù có thể xem là trận pháp dùng một lần, khắc lực trận pháp ở trong phù lục, tuy chỉ có thể thi triển một lần, uy lực chắc chắn không bằng trận bàn và cờ trận, nhưng được cái đơn giản nhanh gọn.
Ở trong Địa Tiên Giới, những trận pháp cấp một cấp hai thường được chế tạo thành trận phù, lượng tiêu thụ không tệ.
Nhưng đến cấp ba, giấy phù bình thường khó có thể chịu được lực trận pháp, tiêu hao tài nguyên chế tạo trận phù trái lại không bằng mua một bộ cờ trận và trận bàn.
Nặc Trận Phù này tên cũng như ý nghĩa, chính là phù lục có thể che giấu bản thân, ra vào trận pháp cấp thấp.