Không chỉ có vậy, Thanh Hỏa Loan khổng lồ còn lao xuống, một ngọn lửa màu xanh hình móng lớn hiện ra, cào thành ba vết thương đáng sợ trên lưng Tam Giác Nguyên Tê, ở gần vết thương vẫn có ngọn lửa màu xanh thiêu đốt máu thịt...
Tam Giác Nguyên Tê giận dữ, đánh nhau với Thanh Hỏa Loan.
Bên dưới, các tán tu nhân cơ hội chạy thoát thân, trong lòng đầy nghi ngờ:
- Đó là... yêu thú Hóa Thần cấp năm à? Sao nói lại đánh nhau với hoang thú, còn tới cứu chúng ta... Chẳng lẽ nó là linh sủng của một vị tiền bối nào đó sao?
Tư duy của phần lớn tu tiên giả đều linh hoạt. Có người lập tức đoán ra được chân tướng, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ mừng rỡ.
Ở trong Man Hoang, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có đủ điều kiện căn bản để di chuyển mọi người với khoảng cách xa!
Nếu muốn di chuyển bọn họ khỏi nơi quỷ quái này, cần phải có ít nhất một vị tu sĩ Hóa Thần che chở!
Chỉ tiếc là bất luận bọn họ tìm kiếm thế nào, cũng không thấy bóng dáng vị tiền bối kia...
...
- Đúng là hoành tráng...
Phương Tịch đứng ở cửa động nhà mình phủ, nhìn hai con thú lớn hình thể khủng khiếp đang giao đấu, xúc động khẽ nói.
Lúc này, hắn nhìn thấy cửa động phủ của Chu Quân cách đó không xa mở ra, một người thanh niên với dáng vẻ mất hồn mất vía đi ra.
- Tiểu Trùng, có muốn tới uống một chén không?
Phương Tịch giơ bầu hồ lô lên.
Ánh mắt đờ đẫn của Tiểu Trùng nhất thời nhìn sang, không ngờ giống như thế sự xoay vần.
Hắn đi tới trước mặt Phương Tịch và nhận lấy hồ lô, uống ừng ực.
Thanh Trúc Tửu rót qua cổ họng, chỉ để lại vị cay.
Tiểu Trùng bỗng nhiên khó chịu:
- Sư phụ ta... về cõi tiên rồi...
Trước đó, Chu Quân đột nhiên phát ra uy áp Nguyên Anh, thậm chí tiến hành đoạt xá, Tiểu Trùng gần như tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Nhưng không ngờ được, quá trình đoạt xá đột nhiên kết thúc bằng sự thất bại.
Trái lại khiến hắn nhận được rất nhiều kinh nghiệm và ký ức của tu sĩ Nguyên Anh, có thể nói là tài sản quý báu nhất trên con đường tu đạo!
Tiểu Trùng gần như lấy một thị giác khác, vượt qua cả đời tu sĩ Nguyên Anh, sau đó không nói tới Nguyên Anh, ít nhất tu luyện tới cảnh giới Kết Đan cũng tuyệt đối không thành vấn đề!
- Ồ? Vì sao như vậy?
Phương Tịch giống như kinh ngạc hỏi.
- Sư phụ... Hắn vốn có vết thương cũ, hôm nay vết thương nặng thêm, tọa hóa rời đi...
Tiểu Trùng vốn định nói thật, nhưng lời đến bên miệng lại lập tức thay đổi.
- Ha ha, Tiểu Trùng, ngươi xem như lịch luyện rồi.
Phương Tịch nghe đến đó, không khỏi gật đầu:
- Ngươi có thể làm như vậy, cũng không tính là uổng phí nỗi khổ tâm của sư phụ ngươi...
- Cái gì?
Tiểu Trùng giống như bị sét đánh, chợt nhảy ra vài bước, trong lòng bàn tay sau lưng đã hiện ra một viên lôi châu.
- Không cần khoe vật bảo toàn tính mạng do sư tôn Nguyên Anh của ngươi để lại cho ngươi...
Phương Tịch lại lấy ra một hồ lô rượu khác tùy tiện uống một hớp Thanh Trúc Tửu:
- Sư phụ ngươi còn chưa đoạt xá ngươi mà là Quán Đính!
Nếu như đoạt xá, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ căn bản không có cách nào phản kháng.
Chu Quân kia thi triển bí thuật chính là Quán Đính Pháp từ Phật Môn truyền ra, tương đương với bỏ qua tất cả mọi thứ của mình, giao một phần kiến thức kinh nghiệm, thậm chí công lực cho người thừa kế.
Đương nhiên, nếu pháp lực kế thừa có khả năng gây cản trở cho việc đột pháp cảnh giới sau này, vậy thì tệ lớn hơn lợi.
Bởi vậy, lúc rất nhiều tu sĩ thi triển Quán Đính Pháp, đều chỉ giữ lại ký ức, làm cho pháp lực tự động tiêu tan...
Bây giờ Phương Tịch vừa nhìn, đã biết trong cơ thể Tiểu Trùng ẩn chứa từng nguyên khí sinh mệnh, chúng bình thường lặng lẽ ngủ đông, chỉ vào lúc quan trọng khi hắn đột phá cảnh giới mới xuất hiện, trợ giúp hắn giúp một tay.
- Không phải đoạt xá? Mà là Quán Đính à?
Tiểu Trùng thì thào vài câu, viền mắt nhất thời đỏ hòe:
- Vì sao sư phụ không nói cho ta biết?
- Đại khái bởi vì... Hắn muốn ngươi biết người trong tu tiên giới có tâm địa hiểm ác đáng sợ, đây cũng là bài học cuối cùng hắn dạy cho ngươi!
Phương Tịch xúc động trả lời.
- Vậy đại thúc ngươi là người nào?
Tiểu Trùng vẫn cảnh giác, nghiêm túc hỏi.
Hắn biết sư tôn là tu sĩ Nguyên Anh, sư tôn lại hoàn toàn không biết gì về người này, trừ khi...
Chiêm chiếp!
Lúc này, cuộc chiến của hai con thú lớn phía xa cuối cùng phân ra thắng bại, Thanh Hỏa Loan khiến Tam Giác Nguyên Tê mất đi năng lực hành động, bay về chỗ này.
Phương Tịch nhẹ nhàng điểm ngón chân, đã rơi xuống đỉnh đầu của Tiểu Thanh. Hắn chắp tay sau lưng, nhìn Tiểu Trùng.
Tiểu Trùng cảm giác toàn thân run rẩy:
- Hóa Thần... Hóa Thần Tôn Giả?
Dù sao hắn cũng là tu tiên giả của Địa Tiên Giới, kiến thức vượt xa tu sĩ hạ giới.
Hắn biết trước đây khi Hắc Nham Phường Thị chưa từng suy sụp, đã có đại năng Phản Hư và Hóa Thần Tôn Giả trấn giữ!
Có người nói khi đó có Hóa Thần Tôn Giả càn quét đám tà ma, xung quanh Phường thị vô cùng an toàn, chính là cõi yên vui của tu sĩ Nhân tộc…