Sau tiếng hét dài thứ nhất, lôi hỏa hưởng ứng chuyển động, sau đó lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trực tiếp chạy thoát thân!
Vèo!
Linh lực thiên địa chấn động, vô số điểm sáng tập trung lại, phá vỡ lồng giam lôi hỏa.
Nếu Thông Linh Chi Bảo này có một vị tu sĩ Hóa Thần khống chế, tất nhiên có thể vây khốn được con Tam Giác Nguyên Tê này càng lâu hơn.
Thế nhưng chủ nhân của nó chẳng qua chỉ là Nguyên Anh, Tam Giác Nguyên Tê am hiểu nhất là phá trận!
Tam Giác Nguyên Tê rít gào một tiếng, một cái sừng nhọn màu vàng trên đỉnh đầu nó phát ra tiếng nổ, một ánh sáng màu vàng được phát động bắn ra, gột rửa một phần bóng đêm.
Trên mặt Lôi Hỏa Chân Quân vừa mới lộ ra vẻ may mắn vì chạy thoát, khí tức toàn thân đã không còn, ngã nhào từ giữa không trung xuống.
Nguyên Anh vừa ngưng tụ ra ở chỗ đan điền khí hải của hắn lộ ra gương mặt đầy chấn động và phẫn nộ. Nó bị một tia sáng màu vàng xuyên qua ngực, lại một lần cuốn tới.
Nếu Lôi Hỏa Chân Quân này có ý định tử chiến, Phương Tịch còn có thể thuận lợi vớt một khoản.
Nhưng nhìn thấy biểu hiện bùn nhão không trát nổi tường màu, hắn cũng sống chết mặc bay.
Lúc này, Phương Tịch nhìn thấy một Nguyên Anh bị tia sáng màu vàng bao bọc, tiến vào trong miệng của Tam Giác Nguyên Tê.
Nó nhai vài cái, đôi mắt ti hí đột nhiên sáng lên!
Nguyên Anh có lẽ chỉ là mùi vị bình thường đối với hoang thú nguyên cổ cấp bốn, nhưng lại không phải vô bổ đối với hoang thú cấp năm.
Tam Giác Nguyên Tê hét dài một tiếng, lại nuốt cơ thể Lôi Hỏa Chân Quân vào.
Cơ thể của tu tiên giả giàu nguyên khí thiên địa, cũng có mùi vị thật sự đối với hoang thú yêu thú!
Tam Giác Nguyên Tê ăn xong Lôi Hỏa Chân Quân, một vệt màu vàng kia trên một cái sừng nhỏ màu vàng nhạt hình như càng đậm hơn, hiện ra một hoa văn.
Oong!
Một ánh sáng màu vàng kỳ lạ xông ra, lao qua vùng địa, trận pháp do những tán tu tới sau bố trí đều sụp đổ...
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Tam Giác Nguyên Tê bước vào bên trong Phường thị, nó vừa giẫm xuống, một tòa kiến trúc bằng đá đã hóa thành bột mịn.
Bất luận là pháp khí linh khí của tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ hay là pháp bảo của tu sĩ Kết Đan đánh vào trên Tam Giác Nguyên Tê, thậm chí không có hiệu quả gì.
Rõ ràng những công kích này còn không đủ gãi ngứa cho Tam Giác Nguyên Tê.
Nó liếc mắt nhìn qua đã chọn trúng mấy Kết Đan Chân Nhân, lại há cái miệng to như chậu máu ra...
- Tai họa! Tai họa!
- Trời ạ... Hoang thú phá thành, vì sao lão phu liên tiếp gặp phải loại việc lớn bi thảm này tới hai lần chứ?
Ở thành đông, bởi vì tu sĩ ở thưa thớt, Tam Giác Nguyên Tê còn chưa bị thu hút tới.
Nhưng tất cả tu sĩ đều hoảng hốt lo sợ, giống như chim muông hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi mong thoát thân.
Một tu sĩ Luyện Khí già nua, tóc trắng xoá nhìn con Tam Giác Nguyên Tê kia, không ngờ bắt đầu chửi ầm lên.
Rất rõ ràng, hắn đã điên rồi!
Phương Tịch nghe được vài câu, đại khái hiểu được phần lớn con cháu của người này đều chết trong lần hoang thú phá thành trước đó.
Bản thân hắn thật vất vả mới dẫn theo một tôn nhi thoát mạng, trải qua bao gian khổ ở nơi hoang dã, cuối cùng mới trở lại Phường thị định cư.
Mới sống được vài ngày yên ổn, hôm nay còn nhìn thấy Nguyên Anh Chân Quân độ kiếp.
Hắn vốn cho rằng mình có thể tiếp tục sống những ngày bình yên, kết quả hoang thú lại tới!
Loại tương phản này thật sự dễ khiến cho người ta tuyệt vọng!
- Đây cũng là Man Hoang!
- Mỗi tổ tiên Nhân tộc khai phá một mảnh đất đai, khi lập nghiệp đều gian khổ như vậy sao?
Phương Tịch than một tiếng, nhìn Tiểu Thanh bên cạnh nói:
- Ngươi đi... bắt sóng hoang thú kia đi!
- Nhất định phải còn sống à?
Tiểu Thanh bĩu môi:
- Như vậy sẽ hơi phiền phức đấy...
Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh bay ra.
Thu!
Tam Giác Nguyên Tê đang cúi đầu muốn gặm ăn một đám tu sĩ Luyện Khí, bỗng nhiên bị một quầng lửa màu xanh đụng vào trên người.
Theo tiếng phượng hót réo rắt, quả cầu Thanh Loan Hỏa kia chợt nổ tung.
Linh diễm như thế lập tức thiêu đốt lớp da dày của Tam Giác Nguyên Tê, từng tia lửa màu xanh không ngừng thẩm thấu về phía xương cốt, nội tạng...
Tam Giác Nguyên Tê bị nổ bay, không khỏi phát ra một tiếng hét thảm.
Đỉnh ba cái sừng trên đầu nó phát ra ánh sáng mạnh, bỗng nhiên lao lên hư không.
Ba đường ánh sáng màu vàng hợp lại với nhau, hóa thành một ráng mây vàng, ở trong đó có vô số phù văn không ngừng lập lòe.
Trong không trung có ánh sáng màu bạc lóe lên, hiện ra một con Thanh Hỏa Loan vô cùng oai phong.
Con Thanh Hỏa Loan này giang cánh, trên mỗi linh vũ dường như đều đang cháy lên ngọn lửa màu xanh, còn có từng Phượng Triện Văn màu bạc chạy xuyên qua.
Nó chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh, lại có Thanh Loan Hỏa đan xen với ánh sáng bạc bay ra, theo gió bóc chay, dễ dàng khiến hào quang màu vàng bốc hơi!