Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1488 - Chương 1651 - Quán Đính 3

Chương 1651 - Quán Đính 3
Chương 1651 - Quán Đính 3

Nguyên Anh nói xong, hai tay bấm pháp quyết.

Theo tiếng chú văn thần bí vang lên, không ngờ nó đột nhiên thuấn di và biến mất ở tại chỗ.

Trong chớp mắt tiếp theo, Nguyên Anh của Chu Quân hiện ra trong thức hải Tiểu Trùng!

“Nguy rồi...”

Tiểu Trùng chảy nước mắt, nghĩ đến truyền thuyết rất nhiều lão quái Nguyên Anh đoạt xá sống lại...

...

- Bắt đầu rồi à?

Phương Tịch cầm hồ lô rượu rót một hớp Thanh Trúc Tửu vào miệng, nhìn chăm chú vào từng đợt sấm sét ầm ầm hạ xuống phía xa.

Tuy đối với hắn hiện nay, đó chỉ là lôi kiếp Nguyên Anh, hắn quả thật có thể phá trong nháy mắt.

Nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh vừa vỡ đan thành anh lại là thử thách sinh tử!

Ầm ầm ầm!

Từng đợt sấm sét đánh xuống, trong nháy mắt đã vượt qua chín đợt!

- Lôi Hỏa Chân Nhân này không đúng, Lôi Hỏa Chân Quân quả thật có chút vận đạo... không ngờ để hắn thật sự thành cong.

Tiểu Thanh thản nhiên đưa ra lời bình.

- Tái ông mất ngựa không chừng là phúc, tái ông được ngựa không chừng lại là họa!

Phương Tịch cong môi một cách kỳ lạ.

Không ai hiểu rõ bản chất Hắc Nham Phường Thị bây giờ hơn hắn.

Cũng không biết một vị Nguyên Anh đột phá có thể thu hút con hoang thú nguyên cổ kia tới không?

Bây giờ cho dù không dùng tới Khí Vận Cổ, Phương Tịch cũng biết khí vận của Lôi Hỏa Chân Quân tuyệt đối đã suy yếu tới cực điểm, đã đến mức mây máu che đầu, có thể lập tức đối mặt với họa đổ máu!

...

Lôi Hỏa Chân Quân độ kiếp thành Nguyên Anh!

Thiên Phạm Bang lập tức biểu thị thần phục!

Trong lúc mọi người trong Hắc Nham Phường Thị đang trắng trợn chúc mừng, cho rằng ngày lành sắp tới.

Ban đêm...

- Chín mặt trăng sáng, đúng là đồ sộ...

Phương Tịch mang một cái ghế mây ra ngắm trăng, lẩm bẩm.

Lúc này, thần niệm của hắn đã phóng ra ngoài từ lâu, còn có rất nhiều khôi lỗi và thú nguyên khí do sử dụng bí thuật Tha Hóa Vạn Vật chế tạo ra cũng đang theo dõi động tĩnh các nơi trong Hắc Nham Phường Thị.

“Một vị tu sĩ Nguyên Anh thăng cấp... có thể dụ được Tam Giác Nguyên Tê tới không?”

Phương Tịch có thái độ hoài nghi nhất định về điều này. Dù sao đối với hoang thú nguyên cổ cấp sáu, Nguyên Anh bình thường không quá hấp dẫn.

Chẳng bao lâu, thần thức của hắn đã phát hiện ra vài tung tích.

Thịch thịch!

Trong bóng tối, tiếng bước chân nặng nề từ xa vọng đến gần.

Vô số sương mù tản ra, hiện ra một con hoang thú cực lớn giống như con tê giác.

Trên đỉnh đầu của nó có ba cái sừng nhọn, tất cả đều có màu vàng nhạt.

Lúc này, nó nhìn Hắc Nham Phường Thị và phát ra một tiếng rít gào.

Khí tức khủng khiếp của con hoang thú tản ra bốn phía, khiến tu sĩ cả thành nhớ lại nỗi khủng hoảng phải đối mặt vào đêm hơn hai mươi năm trước!

- Tam Giác Nguyên Tê!

- Không đúng, sao nhỏ nhiều như vậy, đồng thời khí tức chỉ là cấp năm... màu sắc sừng cũng không đúng.

Thần thức của Phương Tịch đảo qua, lập tức hiểu được:

- Đây chẳng lẽ là con non của hai con hoang thú nguyên cổ năm đó?

- Cũng đúng, Nguyên Anh bình thường không đủ hấp dẫn hoang thú nguyên cổ, nhưng lại là chất bổ dưỡng không tệ đối với con non.

Một Hắc Nham Phường Thị này thật ra là bãi nuôi trồng của hoang thú nguyên cổ!

Phản Hư thu gặt Hóa Thần, Hóa Thần thu gặt Nguyên Anh, rất hợp lý!

“Bây giờ hai con hoang thú nguyên cổ đã chướng mắt nơi này, ngược lại con hoang thú cấp năm này vừa khéo thích hợp ở đây, không chỉ máu thịt của tu tiên giả đại bổ, còn có thể làm quen với pháp thuật của tu sĩ Nhân tộc...”

Trong lòng Phương Tịch thoáng cảm động.

Cái gọi là tình yêu của phụ mẫu đối với con cái, lại phải tính toán sâu xa.

Hai con hoang thú nguyên cổ kia chuyên mở một bãi nuôi trồng tu sĩ Nhân tộc cấp thấp như vậy, bây giờ xem ra là để thỏa mãn nhu cầu của con non...

Hoang thú giận dữ gầm thét lên, trấn áp toàn thành.

Trong một động phủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng đáp lại cực kỳ bi thương căm phẫn.

Ầm ầm!

Một mảnh Lôi Vân khoảng mấy mẫu hiện ra, trong đó còn có linh diễm bay lên.

- Hoang thú... Lão phu liều mạng với ngươi!

Giọng nói của vị Lôi Hỏa Chân Quân kia ầm ầm vang lên, tầng mây ẩn chứa lực lôi hỏa bao phủ hoang thú.

- Hả?

Ánh mắt Phương Tịch lập tức sáng lên, chỉ thấy trong tầng mây lôi hỏa kia xuất hiện một nam tử cường tráng chừng bốn mươi tuổi, râu tóc đều có màu tím. Hai tay hắn đang bấm pháp quyết, vung vẩy một cờ lớn lôi hỏa có phần rách nát.

“Thông Linh Chi Bảo này... Ta hình như đã từng nhìn thấy... Nó chính là bảo vật bản mạng của một vị giáo úy Hóa Thần, xem ra hắn đã chết, pháp bảo bị người khác nhặt mất...”

Trong lòng Phương Tịch xúc động.

Mà lúc này, hắn nhìn ra Lôi Hỏa Chân Quân kia căn bản không tính oai phong lẫm liệt dây dưa với hoang thú, để nhân cơ hội cho thuộc hạ và tán tu tranh thủ chạy thoát thân.

Ngược lại, trong miệng hắn không ngừng đọc chú ngữ, nhân cơ hội ném lá cờ Thông Linh Chi Bảo kia ra.

Lôi hỏa đầy trời hóa thành lồng giam, tạm thời vây khốn Tam Giác Nguyên Tê.

Bình Luận (0)
Comment