Liễu Nhứ bên cạnh càng không chịu nổi, trong lúc vô tình đã uống gần hết chén canh thịt này.
Theo đó khí huyết đại bổ khiến gò má nàng ửng hồng, hiện ra hai khoảng đỏ đẹp mắt...
- Thịt hoang thú nguyên cổ vẫn quá bổ đối với các người, mỗi ngày chỉ có thể ăn theo định lượng... Sau khi ăn xong còn phải lập tức vận công luyện hóa.
- Nếu có công pháp tu luyện luyện thể sẽ có thể tiến triển cực nhanh.
Phương Tịch căn dặn vài câu.
Tu sĩ có thể phách mạnh mẽ, tất nhiên có vài phần lợi ích cho việc đột phá cảnh giới lớn.
- Đạo hữu cứu chúng ta trong nước lửa, chúng ta thực sự không thể báo đáp...
Vân Hi Tiên Tử chậm rãi ăn xong, nước mắt rưng rưng:
- Không bằng tối nay vẫn mời đạo hữu qua nghe thiếp thân đàn cổ...
- Thật ra cũng được...
Vân Hi Tiên Tử đánh đàn nổi tiếng, khiến Phương Tịch có vài phần cảm giác tri kỷ gặp tri âm.
Về phần vì sao phải chờ sau này?
Dĩ nhiên là vì Vân Hi Tiên Tử cần vận công luyện hóa khí huyết của hoang thú.
Phương Tịch lịch sự không quấy rầy...
Hắn ở Thiên Mị Tông mấy tháng, trong lúc vị Đinh sư tỷ kia còn dẫn người đến nhận tội với Vân Hi và Liễu Nhứ.
Không biết làm thế nào, một đám nữ tu lại yêu thích nhau, không ít người còn trao đổi khăn tay, trở thành bạn thân, khiến Phương Tịch lấy làm kỳ lạ.
Đương nhiên, hắn biết chỉ cần mình vẫn duy trì tu vi tăng tiến, những nữ tu kia sẽ vẫn là bằng hữu tốt của Vân Hi và Liễu Nhứ.
Mặc dù có chút thực tế, nhưng đây cũng là điều bất đắc dĩ tu tiên giới...
...
Ngày này, Phương Tịch đang uống trà, chỉ thấy mùi thơm theo gió bay qua, Thiên Hoa Tiên Tử chậm rãi đến.
Nữ tử này mặc một bộ cung trang thêu trăm hoa, trong khí chất đoan trang che giấu chút kiều mị, ngồi xuống đối diện Phương Tịch.
- Mời tiên tử dùng...
Phương Tịch rót cho nàng một chén linh trà.
- Đạo hữu quả thật có nhã hứng...
Thiên Hoa Tiên Tử uống một ngụm linh trà, cười nói:
- May là chúng ta không tới thành Thiên Phạm, bằng không còn không biết sẽ bị ép thành thế nào...
Dựa theo lời nữ tử này nói, tình hình ở thành Thiên Phạm bây giờ không ổn, tất cả tu sĩ đều rất thảm.
Thảm nhất chính là Phường thị bị phá, sau đó những tu sĩ chạy nạn tới thành Thiên Phạm cơ bản đều bị sắp xếp vào quân doanh, trở thành bia đỡ đạn...
Đương nhiên, có lẽ tu sĩ Phản Hư có thể đỡ hơn, nhưng vẫn có hạn.
Bằng không, vị Thiên Hoa Tiên Tử này chắc hẳn đã sớm tiến vào thành Thiên Phạm mà không phải đau khổ chống đỡ ở nơi hoang dã.
- Ôi... Chỉ hy vọng tiếp viện đến nhanh hơn.
Phương Tịch thở dài.
- Đúng vậy...
Thiên Hoa Tiên Tử buồn bã nói:
- Căn cứ theo tin tức mới nhất của bản môn, La tiền bối vốn chịu trách nhiệm đóng ở thành Thiên Phạm đã rất lâu không lộ diện... không phải bị người ta nghi ngờ là chạy trốn thì đã chết.
Nếu vị tu sĩ Hợp Thể của Phạm Môn này còn, tình hình ở thành Thiên Phạm thậm chí cả Thiên Phạm Vực không đến mức suy yếu như vậy.
- Chết... hoặc trốn à?
Phương Tịch nghe xong, không khỏi câm nín.
- Chẳng qua bất kể thế nào, Kim Cương Tử đều sẽ không bỏ rơi Thiên Phạm Quân... Chúng ta chỉ cần cố giữ chờ cứu viện, sẽ luôn có một con đường sống.
Thiên Hoa Tiên Tử cười:
- Hôm nay thiếp thân tìm đến đạo hữu là vì một chuyện khác.
“Ta đã biết mà, nữ tử này không có việc gì không lên điện tam bảo, chẳng qua trong khoảng thời gian này ta ở chỗ của người ta, ăn thịt của người ta, uống của người ta, dù sao ta cũng phải nghe qua...”
Phương Tịch lộ ra vẻ mặt hứng thú:
- Mong được chỉ giáo...
- Đạo hữu có từng nghe nói tới Tiên Vân Chi ?
Thiên Hoa Tiên Tử bỗng nhiên hỏi thăm.
- Tiên Vân Chi? Chẳng lẽ là dược liệu chính của Tiên Vân Đan nghe đồn rất có lợi cho tu sĩ Phản Hư?
Trong mắt Phương Tịch lóe sáng nói.
Sau khi đạt đến Phản Hư, đan dược thích hợp để tăng cường tu vi cho tu sĩ Phản Hư cực kỳ hiếm thấy.
Trên cơ bản chỉ có hội đấu giá một vực mới có khả năng xuất hiện mấy viên, mười mấy viên, gần như chế luyện mỗi loại linh đan đều sẽ cần thiên tài địa bảo trong Man Hoang, rất khó thuận lợi.
“Nhưng ở đây chính là Man Hoang...”
Phương Tịch nhìn về phía Thiên Hoa, trong giọng nói kèm theo chút hưng phấn:
- Đạo hữu phát hiện ra tung tích của Tiên Vân Chi?
Thật ra hắn hoàn toàn không hưng phấn.
Cho dù Tiên Vân Đan tốt cũng chỉ có hiệu quả tăng thêm pháp lực.
Đối với bản tôn, chút tu vi đó, treo ở Địa Tiên Linh Cảnh mấy ngày lại có, cần gì phải mạo hiểm thu linh đan?
- Không sai...
Thiên Hoa Tiên Tử hơi đắc ý, quả nhiên bất kỳ tu sĩ nào cũng không chống đỡ được trước mê hoặc tu vi tiến nhanh.
Lúc này, Phương Tịch bình tĩnh lại, không nhanh không chậm uống một hớp linh trà rồi mới chậm rãi mở miệng:
- Đạo hữu không ngờ phát hiện ra Tiên Vân Chi lại không hái. Xem ra hoang thú nguyên cổ bảo vệ nó có phần khó giải quyết...
- Sao có thể chỉ là có phần khó giải quyết…