“Nhưng nếu ở chung lâu thì không chắc đâu...”
“Quả nhiên là công pháp có thể tu luyện tới Phản Hư tất có chỗ đặc biệt à?”
Trong lòng hắn oán thầm một câu, lại nghe Thiên Hoa Tiên Tử nói:
- Phương đạo hữu là tu sĩ phi thăng, đồng thời chưa từng thật sự gia nhập thế lực lớn nào khác à?
Ánh mắt nàng lấp lánh, hình như có ý chiêu mộ Phương Tịch.
Điều này là vô cùng bình thường, phần lớn tông môn Hợp Thể đều sẽ không bỏ qua một vị tu sĩ Phản Hư xuất thân trong sạch.
- Điều này... Ta nhớ Thiên Mị Tông hình như chỉ thu nhận nữ đệ tử?
Phương Tịch ho khan một tiếng nói.
- Tất nhiên là vậy... Chẳng qua sau khi đạt đến Phản Hư lại có thể mời làm trưởng lão ngoại môn...
Thiên Hoa nói:
- Bản môn có phúc lợi đãi ngộ khá tốt, đồng thời cứ mười năm còn có thể xin một lần, để chúng ta phối hợp lấy Hồng Trần Khí giúp đỡ đạo hữu tu luyện... Hồng Trần Khí này là một loại linh khí đặc biệt, chỉ có nữ tu Phản Hư tu luyện bí pháp của bản môn mới nắm chắc phần nào ngưng luyện ra, rất có lợi cho tu vi và Tâm Ma Kiếp...
Lúc Thiên Hoa Tiên Tử nói những điều này, trên gương mặt thoáng ửng hồng, hình như lấy Hồng Trần Khí trợ giúp tu luyện cần phải thông qua bước đặc biệt nào đó.
Làm tu sĩ vốn sẽ không như vậy.
Nhưng nàng tu luyện công pháp của Thiên Mị Tông, đồng thời còn không phải nửa chừng tiến vào như Vân Hi Liễu Nhứ mà tu luyện công pháp căn bản từ thuở nhỏ, từng hành động cử chỉ, từng cái nhăn mày nhíu mày, từng tiếng cười gần như đã thành bản năng.
Cho dù Phương Tịch cảm thấy dáng điệu của nữ tử này thơ ngây, có vài phần cảnh đẹp ý vui.
Chỉ tiếc...
Nam nhi đến chết, tim như sắt!
Chơi với nữ tử này một lát thì được, gia nhập Thiên Mị Tông gì đó thì thôi...
Sau khi thật vất vả ứng phó xong Thiên Hoa Tiên Tử, Phương Tịch cuối cùng có thời gian rảnh đi tới cung điện của hai bằng hữu cũ.
Vân Hi và Liễu Nhứ làm tu sĩ Hóa Thần, có quyền tùy ý lựa chọn một cung điện để ở.
Chẳng qua quan hệ giữa hai người bọn họ không tệ, bọn họ cùng chọn một tòa Hoa Mai Điện làm nơi tu luyện.
- Bảo vật động thiên này có thể một công năng khác Minh Hoàn Giới, không ngờ có thể trồng ở trên địa mạch, trực tiếp hấp thu linh khí bên ngoài...
Phương Tịch cảm nhận cấm chế trong hư không, không khỏi âm thầm tán thưởng một câu.
Không hổ danh là pháp bảo động thiên của Địa Tiên Giới, có nhiều chức năng thật sự hoàn thiện hơn thứ dưới hạ giới lục lọi chế tạo ra.
- Phương đạo hữu...
Vân Hi Tiên Tử vừa tiễn một người, người kia hình như chính là vị Lạc sư tỷ kia.
- Ở trong bản môn, Lạc sư tỷ người hiếm thấy không có ý xấu đối với chúng ta...
Liễu Nhứ ở bên cạnh thản nhiên giải thích, lại rót cho Phương Tịch một chén Thanh Trúc Tửu:
- Bây giờ ta với Vân Hi tỷ tỷ đều đã nghĩ lại, trước đây chúng ta quyết định lựa chọn gia nhập tông môn không biết là đúng hay sai...
- Chỉ có người sống mới có quyền suy xét về vấn đề này...
Phương Tịch cười trả lời.
Không phải mỗi tu sĩ đều như hắn. Nếu hai nữ tử này không được Thiên Mị Tông che chở, không chừng đã chết trong một nhiệm vụ mạo hiểm nào đó.
Lần này khai hoang sẽ không thu được nhắc nhở trước khi sự việc xảy ra, có thể chuẩn bị đầy đủ, sau khi thú triều bạo phát, có thể thu được một vị tu sĩ Phản Hư trong môn che chở.
Rất nhiều tu sĩ Hóa Thần có tu vi và thủ đoạn mạnh hơn các nàng, không phải chết trong miệng của hoang thú nguyên cổ thì làm bia đỡ đạn cao cấp trong thành Thiên Phạm!
- Đạo hữu nói phải...
Vân Hi Tiên Tử bay trở về, thản nhiên nói:
- Bây giờ ta với sư muội sẽ đồng tâm hiệp lực, mau chóng tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần viên mãn...
- Nếu như tu luyện... chỗ ta thật ra còn vài thứ tốt.
Phương Tịch mỉm cười, lấy ra thịt của Tam Giác Nguyên Tê.
Hoang thú nguyên cổ này có hình thể giống như núi cao, trước đó chẳng qua tặng đi một vạn cân, Phương Tịch còn để lại không ít.
Lúc này, hắn đưa cho Vân Hi Tiên Tử và Liễu Nhứ một ít, sau đó hắn còn biểu diễn tay nghề, dùng thịt hoang thú nguyên cổ làm một linh thiện.
Phương Tịch thử qua thịt Tam Giác Nguyên Tê. Nếu không xử lý trước, thịt thật ra rất cứng, thậm chí còn cứng hơn pháp bảo bình thường.
Đương nhiên, với khí lực của hắn, cảm giác lại như nhai mía vậy, ngoại trừ vị khá giống củi, ngược lại rất bổ khí huyết và nguyên khí, đồng thời khá thơm.
Lúc này làm Linh Trù Sư, tất nhiên không thể tùy tiện nướng mà phải lợi dụng Văn Vũ Hỏa luân phiên hầm cho thịt mềm nát, sau đó phối hợp với các loại gia vị để tạo thành một nồi canh thịt tươi, đậm đặc.
- Dùng thịt hoang thú nguyên cổ làm linh thiện, hôm nay chúng ta thật sự có lộc ăn rồi.
Vân Hi Tiên Tử sử dụng thìa ngọc quấy, chỉ thấy có mùi thơm xông vào mũi.
Nàng khẽ nhấp một ngụm, lại không khỏi che miệng.
Nàng cảm giác trong một hớp canh đặc này này không ngờ giống như có chứa trăm vị sơn trân, vô cùng thơm, khiến nàng luyến tiếc.