Phương Tịch vẫn chưa rời đi, vẫn ở trong thành Thiên Phạm. Hăbs thuê một chỗ động phủ, ngồi xem mây cuốn mây bay...
Vân Hi và Liễu Nhứ tiên tử cũng trở lại thành Thiên Phạm. Bởi vì một vị tu sĩ Phản Hư trong Thiên Mị Tông đã chết, bọn họ còn cố ý phái ra một vị Phản Hư khác đến đây chủ trì đại cục, tiện thể qua thăm hỏi Phương Tịch.
Phương Tịch chọn nói thật một phần. Dù sao chuyện hắn gặp Thiên Hoa Tiên Tử và biến cố cuối cùng cũng không gì không thể nói ra.
Bởi vì hắn đã rời khỏi Thiên Phạm Quân, tiếp theo tất nhiên không bị cưỡng chế điều động khai hoang.
Ngược lại đám người Cuồng Thao Cư Sĩ, Tu Tình Tử cùng với các nàng Liễu Nhứ không thể không tiếp tục tiến vào trong quá trình khai hoang căng thẳng đầy nguy hiểm này, đồng thời dần dần hao tổn.
Tin tức Phương Tịch nhận được trong lần gần đây nhất là Tu Tình Tử Hóa Thần viên mãn gặp phải tà vật tập kích, buồn bã chết đi...
Tuy vị tu sĩ này hình như không có mấy hy vọng thăng cấp Phản Hư, nhưng vẫn khiến Phương Tịch cảm thấy tiếc nuối...
...
Thời gian trôi mau, bất giác đã qua trăm năm...
Bên trong Địa Tiên Linh Cảnh ở Nhân Gian Giới xanh um tươi tốt.
Yêu Ma Thụ to khỏe giống như Thế Giới Thụ che khuất bầu trời, Vạn Mộc Mẫu Khí không ngừng lan tràn ra xung quanh.
Từng vị Hoàng Đậu Lực Sĩ, Đồng Đậu Giáp Sĩ cần cù chăm chỉ làm việc ở trong linh điền.
Giác Mộc Giao, Mộc Ngạn nhàn nhã chơi đùa ở trên bãi cỏ.
Phía tây, núi thịt Thái Tuế vẫn như thường ngày, ngược lại trong hồ nước phía đông, Đại Thanh vẫn bắt nạt Lục Sơn Quy mỗi ngày...
Dưới Yêu Ma Thụ có vô số rễ cây quay quanh, hình thành một bồ đoàn bằng dây leo.
Một thiếu niên áo xanh đang ngồi xếp bằng trên đó, hai tay chắp trước ngực rồi mở ra.
Oong!
Một miếng cổ giám bằng đồng thau hiện ra ở giữa hai tay hắn, không có khí tức gì chuyển động lại khiến tu sĩ Phản Hư như hắn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
- Cuối cùng tập trung được một mảnh vỡ cuối cùng ở hạ giới...
Phương Tịch nghĩ đến thu hoạch trong lần ra ngoài du lịch cách đây không lâu, khóe miệng không khỏi cong lên.
Lúc này nhìn lại, chỉ thấy Chư Thiên Bảo Giám đã được hoàn thiện hơn nửa, có thể thấy được hình dạng và cấu tạo hoàn chỉnh.
Phượng Triện Văn với phong cách cổ xưa quanh quẩn cả mặt kính đồng, chỉ có vài chỗ còn tổn hại, thiếu mấy mảnh vỡ lớn.
- Hạ giới đã không còn thịt dễ gặm, muốn thu thập mảnh vụn tiếp theo, chỉ có thể gặm xương ở trong Địa Tiên Giới...
Phương Tịch vừa nghĩ đến đây, lại không khỏi cạn lời.
Từ sau khi hắn đạt tới Phản Hư, càng nghiên cứu sâu về Chư Thiên Bảo Giám hơn, cũng có cảm ứng đối với mảnh vỡ của nó.
Lúc này, hắn có thể xác định mảnh vỡ kia đang lưu lạc ở trong cương vực của ba tộc Nhân, Yêu, Ma, thậm chí có khả năng đã rơi vào trong tay của tu sĩ đại năng.
“Ta mới chỉ là một Phản Hư... Hay là tạm thời chờ đã.”
“Chuyện mảnh vỡ... căn bản không vội được.”
“Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là nâng cao tu vi... Nếu ta là Đại Thừa Tán Tiên, chủ nhân mảnh vỡ trên Địa Tiên Giới không chừng sẽ chủ động đưa bảo vật đến trước mặt ta!”
Thần niệm của Phương Tịch đảo qua, tất cả mọi thứ trong Địa Tiên Linh Cảnh lọt vào trong tầm mắt.
Cùng lúc đó, số lượng Vạn Mộc Mẫu Khí còn hiện ra rõ ràng ở trong thức hải.
- Bốn trăm chín mươi sáu mẫu!
Phương Tịch thở dài:
- Cướp đoạt rất nhiều linh thực ở hạ giới mới chỉ có thể đạt đến trình độ như vậy sao?
Địa Tiên Linh Cảnh trưởng thành, không thiếu được việc chuyển các loại linh thực quý hiếm vào trồng.
Chẳng qua loại chuyện này chắc chắn càng về sau càng khó.
Đến bây giờ, Phương Tịch đã rất phật hệ đối với điều này.
Dù sao chỉ cần hắn cố gắng làm ruộng, Địa Tiên Linh Cảnh vốn sẽ tự trưởng thành!
“Nếu không dựa vào bất kỳ ngoại lực nào... Bây giờ Vạn Mộc Mẫu Khí do Địa Tiên Linh Cảnh sinh ra mỗi ngày trừ phần tiêu hao, đại khái một năm có thể tăng thêm một mẫu Vạn Mộc Mẫu Khí...”
Phương Tịch bấm ngón tay tính toán, cho ra một kết luận.
“Kể từ đó, còn có năm trăm lẻ bốn năm... Có khả năng được một nghìn mẫu Vạn Mộc Mẫu Khí... Khiến tu vi của ta đạt tới Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong! Ta có thể thử đột phá cảnh giới!”
Trên thực tế, tu sĩ Phản Hư tu luyện không tới nghìn năm lại có thể đạt tới mức viên mãn một cảnh giới nhỏ, đã là tốc độ kinh người.
Phương Tịch... lại không để ý điều này lắm!
Dù sao hắn cắm rễ ở hạ giới, cũng không phải sợ gì, càng không có cảm giác cấp bách gì.
Nhưng chẳng biết tại sao, Trường Thanh Tử hình như học hôn, vẫn chưa phái tu sĩ Phản Hư xuống hạ giới, khiến mộng tưởng ăn hôi của hắn thành công cốc...
... Nếu Trường Thanh Tử thật sự phái tu sĩ Phản Hư xuống hạ giới, vậy Phương Tịch thật sự sẽ cười chết.
Với lực giới diện của Nhân Gian Giới áp chế, cho dù hắn không dùng tới Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang, không chừng vẫn có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Phản Hư!