Lý Như Lệnh có thể được dẫn đến yết kiến lão tổ của gia tộc, đủ để thấy hắn ở Vương gia không tệ, đơn giản là như cá gặp nước.
Chỉ là tu sĩ cấp thấp của Lý gia vì thế tử thương bao nhiêu, khó có thể nói được...
- Lý Như Lệnh bái kiến lão tổ tông.
Lý Như Lệnh nhìn thấy ánh mắt Phương Tịch nhìn lại, lập tức cung kính hành lễ.
- Ừ, tiểu tử không tệ, làm rất tốt, Vương gia ta sẽ không bạc đãi ngươi...
Phương Tịch cổ vũ một câu, chỉ thấy Vương Linh Ứng đang cầm một cái khay:
- Lão tổ tông, đây là bản gia khai thác được trong mấy chục năm... Hiện nay hiến lên cho lão tổ làm vật tư tu hành!
Ở trên khay đặt tám viên tiên ngọc.
Không hề nghi ngờ, trên những viên tiên ngọc này đều dính không biết bao nhiêu máu của tu sĩ cấp thấp!
Phương Tịch nhìn lướt qua và nhẹ nhàng phẩy tay áo thu vào.
Tuy hắn đã thu được hơn một nghìn viên tiên ngọc từ chỗ Thang thống lĩnh Phản Hư hậu kỳ, nhưng không thể phá bỏ hình tượng đã thiết lập.
- Ngươi hiếm khi một đường hộ tống vật quan trọng như vậy đến đây, cũng có tâm rồi.
Phương Tịch cổ vũ một câu.
- Có thể ra sức cho lão tổ tông là chuyện đương nhiên.
Vương Linh Ứng cung kính hỏi thăm:
- Bây giờ Hải Ngoại Tiên Phủ sắp mở ra, không biết lão tổ tông quyết định thế nào?
Phương Tịch nhấp một hớp linh trà rồi tiếp tục nằm trở lại, an nhàn thảnh thơi nói:
- Trong khoảng thời gian này, gia tộc đại khái tử thương nặng nề. Lần này, Tiên phủ mở ra, Vương gia ta buông tha... nhưng các người phải tập trung vài việc quan sát đại trận, vẽ trận văn này!
Đối với hắn, trong Hải Ngoại Tiên Phủ chỉ còn lại đại trận cắt giảm tu vi có thể làm khởi điểm khiến Phương Tịch hứng thú.
Nhưng nếu vì một đại trận mà đi đánh sống đánh chết, vậy hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Đối mặt với lần này Tiên phủ mở ra, Phương Tịch lựa chọn ngồi im câu cá, cười nhìn phong vân.
Ở Yêu Nguyệt Tiên Thành, Vương Linh Ứng đi ngang qua Bích Căn Nguyên, nhìn thấy tu sĩ trong đó không phải là người của Mã gia, không khỏi thở dài.
Hắn hóa thành một luồng ánh sáng hạ xuống vị trí động phủ trung tâm của đảo giữa hồ, trong tay còn cầm một hộp đựng thức ăn.
Ở trên hộp có phong cách cổ kính này còn khắc rõ rất nhiều trận pháp, khiến vật trong đó có thể duy trì mùi vị tươi nhất...
- Lão tổ tông... hôm nay Tam Vị Lâu mới ra linh thiện, ngài nếm thử!
Từ sau khi đạt tới Phản Hư, lão tổ tông hình như bỗng chốc buông thả, cũng trở nên lười nhác hơn.
Gần đây còn có hứng thú với các loại đồ ăn và đồ uống.
Vương Linh Ứng tất nhiên phải cố gắng lấy lòng.
Hắn lấy ra một đĩa Thiên Lôi Địa Hỏa Khảo Hoang Thú Trư trước, sau lại lấy ra một đĩa Linh Mật Ổi Hùng Chưởng, Ngư Dương Song Tiên Thang... Cuối cùng còn móc ra một bình ngọc.
- Cửu Hương Ngọc Lộ... Không tệ, không tệ, ngươi có lòng rồi.
Phương Tịch mở nắp bình ra ngửi, lại rót ừng ực vào miệng một hớp, làm Tiểu Huyền Quy ở bên cạnh nhìn thấy cũng phải nuốt nước bọt.
Hắn bất chợt xé một miếng da lợn sữa được nướng vàng, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.
- Ừ, con heo sữa này quay không tệ... chỉ là lúc sét đánh đã chậm ba hơi thở...
Hắn thản nhiên đánh giá.
Phương Tịch làm một vị linh trù đại sư, tất nhiên khá tinh thông về điều này.
Chỉ là hắn càng thích ngồi mát ăn bát vàng hơn.
Lúc này, hắn hạ đũa như mưa, tiêu diệt gần hết phần da gân ngon nhất của con heo sữa, còn phần thịt thì tiện tay ném cho Tiểu Huyền Quy.
Tiểu Huyền Quy thì cái gì cũng không từ chối, há miệng ăn rất vui vẻ.
Phương Tịch tiếp tục ăn chân gấu, cuối cùng thưởng thức món canh được nấu bằng yêu thú Khai Thái Dương và Xích Long Lý, chân mày bắt đầu dần dần giãn ra:
- Canh này đúng là rất tươi... Khai Thái Dương vốn đại bổ, Xích Long Lý có huyết mạch Giao Long, hai bên kết hợp lấy thừa bù thiếu, không tệ, không tệ...
“Lão tổ tông quả thật rất biết ăn... Bữa cơm này tốn một viên linh thạch cực phẩm đấy!”
Trong lòng Vương Linh Ứng âm thầm kêu khổ, lại thấy Phương Tịch rót Cửu Hương Ngọc Lộ vào trong miệng, nhìn về phía hắn với vẻ trêu đùa:
- Ngươi đúng là cẩn thận... Thế nào? Ngươi còn không tính trở lại à?
Vương Linh Ứng là người cầm lái của Vương gia ở Huyền Minh Uyên!
Lúc này Tiên phủ hoàn toàn mở ra, rất nhiều tu sĩ cao cấp tập hợp ở Huyền Minh Uyên, đáng lý ra, hắn chắc hẳn trở lại chủ trì đại cục.
- Lão tổ tông nói đùa. Chỉ cần ngài còn, Vương gia lại còn... Hơn nữa lần này ta đã dẫn những thành viên nòng cốt của Vương gia và gia tộc phụ thuộc đến đây, chuẩn bị ở Yêu Nguyệt Tiên Thành đến khi chuyện ở Huyền Minh Uyên chấm dứt mới trở về...
Vương Linh Ứng không hề ngượng ngùng.
Có thể nhìn ra được, hắn vốn định nương nhờ Yêu Nguyệt Tiên Thành không đi.
- Ha ha... Không tệ, không tệ. Cuối cùng cũng đã có kinh nghiệm rồi...
Phương Tịch thỏa mãn gật đầu.
Vương Linh Ứng này không hổ danh là người theo mình vượt qua số kiếp Vương gia, còn thuận lợi thăng cấp Hóa Thần, đầu óc còn linh hoạt hơn Vương Linh Đạo cùng chết với Phường thị.