Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1524 - Chương 1687 - Đà Sơn Quy

Chương 1687 - Đà Sơn Quy
Chương 1687 - Đà Sơn Quy

Trên mặt Phương Tịch mỉm cười:

- Không biết hai vị đạo hữu có thể có con đường tham gia hội trao đổi tu sĩ cao cấp sắp tới không?

Chuyện Hải Ngoại Tiên Phủ tạm thời đi đến hồi kết.

Ngoại trừ Phương Tiên Đạo Chủ, không ít tu sĩ cao cấp chắc hẳn đều có thu hoạch.

Lúc này, cần một nơi giao dịch để bù đắp lẫn nhau.

Phương Tịch đã chú ý tới chuyện này từ rất lâu rồi.

Hắn không đảm đương nổi là cường giả khai hoang thám hiểm, không để ý tới chuyện sống chết, truy tìm kỳ trân dị bảo, nhưng có thể ở hậu phương lớn ném ra tiên ngọc, thu mua vật mình cần!

Mười nghìn trượng trên bầu trời.

Trong biển mây vô tận, một con quái vật khổng lồ chở một ngọn núi qua lại trong mây trắng.

Nếu tới gần có thể thấy được đó là một con Đà Sơn Quy hình thể khổng lồ!

Bốn chân hoạt động, mỗi lần đều khuấy đảo rất nhiều nguyên khí thiên địa, lưng vô cùng vững vàng.

Ở trên đỉnh núi kia còn xây dựng không ít đình đài lầu các.

Không ngờ nó là một con yêu thú cấp sáu!

Thỉnh thoảng lại có từng luồng ánh sáng rơi xuống lưng Đà Sơn Quy, tiến vào trong từng gian lầu các.

...

Phương Tịch khống chế một luồng ánh sáng, nhìn chăm chú vào một phần bản đồ sống trong tay.

Chỉ thấy ở trên bản đồ có một điểm đỏ cực lớn đang di chuyển.

- Chẳng trách Xích Tùng Tử nói tuyệt đối sẽ không đi nhầm... Một con rùa lớn như vậy chắc chắn sẽ không nhận sai được.

- Hóa ra hội giao dịch ngầm này được tổ chức ở trên trời.

Phương Tịch cảm thấy cạn lời.

Trước đây, khi hắn hỏi thăm về tình hình hội giao dịch ngầm, Xích Tùng Tử lại cho hắn phần bản đồ này, chỉ cần theo chỉ dẫn trên bản đồ tìm được điểm ánh sáng màu đỏ, lại có thể vào phòng giao dịch.

Phương Tịch tất nhiên nhận ra được, loại bản đồ này chính là pháp khí dùng một lần, sau khi sử dụng một thời gian sẽ tự động bị hỏng.

Xích Tùng Tử bị thương nặng, kiếm tâm của Quảng Thiên Kiếm bị hao tổn, bọn họ đều muốn cố gắng bế quan nên không có hứng thú với hội trao đổi này, cũng không đi cùng hắn.

Đối với Phương Tịch, đây trái lại là một chuyện tốt.

Hắn thi triển Tam Tương Diệt Nguyên Công, hóa thành một ma tu được che kín trong một bộ áo bào màu đen, chỉ chừa lại đôi mắt.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Phương Tịch mới thản nhiên bay về phía con rùa lớn.

Khi hắn tới gần, Đà Sơn Quy kia rõ ràng phát hiện ra Phương Tịch, nhưng không có động tác nào khác.

Có lẽ nó phát hiện ra thân phận tu sĩ Phản Hư của Phương Tịch, cũng có thể là do nó cảm ứng được khí tức đặc biệt trên tấm bản đồ kia.

Phương Tịch hạ xuống trên ngọn núi, đi vào trong một gian lầu các.

Ở trong lầu các tất nhiên chỉ có một khôi lỗi với hình tượng thị nữ, trên đầu có hai búi tóc. Nó cúi người hành lễ:

- Cung nghênh khách quý, không biết khách quý qua thẳng hội trường hay ở chỗ này nhấm nháp linh trà?

- Qua thẳng hội trường!

Phương Tịch phát ra giọng nói già dặn.

- Mời!

Thị nữ lập tức đi ở phía trước dẫn đường.

Ở trong lầu các không ngờ còn nối liền với một lối đi.

Sau khi tiến vào, hắn mới phát hiện ra lối đi này thông với bốn hướng. Sau khi đi một đoạn đường, Phương Tịch tính ra bọn họ chắc hẳn đã tiến vào bên trong ngọn núi lớn Đà Sơn Quy cõng trên lưng.

Ở trong thân núi có một hang động cực lớn, lúc này đã có trên trăm vị tu sĩ tập trung ở đây.

Trong bọn họ có người ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn nhắm mắt dưỡng thần, có người túm năm tụm ba xì xào bàn tán... Có người nôn nóng thậm chí bắt đầu lén giao dịch.

Trong không trung tỏa ra một mùi đàn hương thanh nhã, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.

Phương Tịch cảm nhận qua rồi không để ý tới nữa.

Lúc này, ánh mắt hắn đảo qua, vẻ mặt chấn động.

Phần lớn tu sĩ ở đây đều che giấu, phần nhỏ thoải mái để lộ ra gương mặt... Về phần đó có phải là gương mặt thật hay không thì khó nói lắm.

Tu vi của những tu sĩ này cũng không thấp, tệ nhất cũng là Hóa Thần.

Trong lòng Phương Tịch không khỏi hài lòng, hắn cũng chọn một bồ đoàn trong góc hẻo lánh và ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Keng keng!

Không biết qua bao lâu, Phương Tịch nghe được một tiếng chuông trầm khẽ.

Hắn mở hai mắt ra, lại nhìn thấy một tu sĩ thanh niên đặc biệt tuấn tú, trong tay nâng một cái chuông cổ màu trắng bạc, mặt ngoài đầy các chữ triện, đứng ở trên đài giao dịch chính giữa rất nhiều bồ đoàn.

Tiếng chuông vừa rồi chắc hẳn là do cái chuông này phát ra, cũng coi như một món dị bảo không tệ.

Người thanh niên tuấn tú có khí tức ở khoảng Phản Hư sơ kỳ. Hắn nhìn lướt qua một vòng, không khỏi lộ vẻ thỏa mãn:

- Hoan nghênh các vị đạo hữu đến hội giao dịch ngầm của Huyền Vũ Các... Lần này phòng giao dịch vẫn dựa theo quy định trước đây, không giới hạn thân phận khách hàng và lai lịch của bảo vật, hai bên lập tức trao đổi tiền và hàng theo thoả thuận, sau này không liên quan tới bản các... Nếu có người vi phạm, các vị có thể cùng công kích!

Bình Luận (0)
Comment