- Phong linh lực thật nồng đậm... Không, hình như còn trộn lẫn thủy linh lực, đây là...
Trong đôi mắt Phương Tịch lóe lên vẻ kinh ngạc khác thường, hắn nhìn một cái linh vũ màu xanh trong hộp ngọc, nói với vẻ không chắc chắn:
- Vật này hình như có liên quan với con Cực Côn trong Huyền Minh Uyên...
- Hì hì, đạo hữu có năng lực quan sát bất phàm, linh vũ này chính là do con Cực Côn kia hóa Bằng để lại...
Khô Hủ Tử tiếc nuối nói:
- Bàn về cấp bậc, chỉ sợ đã có tiêu chuẩn cấp bảy...
“Đúng vậy...”
Phương Tịch xoa tay, trong lòng đã quyết định, chỉ cần giá không quá đắt, hắn sẽ cố gắng lấy lông chim Côn Bằng tiêu chuẩn cấp bảy này.
Trên tay hắn đã có lông chim Thiên Phượng cấp bảy, nếu lại thêm lông chim Côn Bằng tiêu chuẩn cấp bảy, uy năng của Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến chắc hẳn có thể nâng cao một bước.
Ít nhất có thể tương đương với bảy tám phần uy năng của mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân?
- Ba viên Lạc Vân Huyền Đan được không?
Thần thức của Phương Tịch truyền âm, mặc cả với Khô Hủ Tử.
- Lão phu tất nhiên đều cần những viên đan dược có thể trợ giúp Phản Hư này, ngoài ra còn muốn trăm viên tiên ngọc…
Khô Hủ Tử đòi giá trên trời.
- Không thể như vậy được...
Phương Tịch lập tức từ chối:
- Một lông chim tối đa cầm đi chế luyện Thông Linh Chi Bảo... có thể nâng cao tới cấp sáu, còn không biết phải bỏ thêm vào bao nhiêu nguyên liệu trân quý, căn bản không đáng giá nhiều như vậy...
Sau một lúc tranh cãi, hắn cũng ném ra một túi trữ vật và bình ngọc.
Khô Hủ Tử trực tiếp nhận lấy và khẽ gật đầu, sau đó trở lại trên bồ đoàn của bản thân.
Phương Tịch thu lông chim Côn Bằng vào nhẫn trữ vật, trong lòng suy nghĩ nhưng không quay về bồ đoàn mà bay thẳng ra khỏi hang động dưới lòng đất.
Sau khi đi qua đường hầm thật dài, hắn bay ra khỏi một gian cung điện, rời khỏi phạm vi của Đà Sơn Quy.
“Thật ra sớm rời khỏi hội trường cũng một loại biểu hiện chột dạ...”
“Lại thêm khí tức của ta chẳng qua là Phản Hư sơ kỳ... Có thể khiến phỉ tu Phản Hư trung kỳ thậm chí Phản Hư hậu kỳ đến đây vớt một ít không?”
“Dù sao ta giao dịch vài lần đều có vẻ giàu có...”
Phương Tịch thả chậm độn quang, thoáng có chút chờ mong.
Mà Sinh Tử Ấn đã trong trạng thái sẵn sàng ở trong tay áo của hắn từ lâu.
Sau khi hắn tu luyện thành Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang, hắn không để ý tới tu sĩ Phản Hư bình thường từ lâu.
Nếu có mấy vị phỉ tu Phản Hư tới, đó chính là tặng tiên ngọc!
Đáng tiếc, sau khi bay ra hơn trăm vạn dặm, Phương Tịch vẫn không nhìn thấy bóng dáng phỉ tu nào tới cướp đoạt...
- Ôi, quả nhiên ta vẫn quá tham lam sao?
Hắn không khỏi xúc động than.
Cho dù ở Địa Tiên Giới, tu sĩ Hóa Thần vẫn có thể trốn ở nông thôn làm thổ bá vương.
Càng không cần phải nói tới tu sĩ Phản Hư, bọn họ có thể thành lập thế lực một phương, trong ở một vực cũng có chút danh tiếng.
Đồng thời thọ nguyên của bọn họ dài tới chục nghìn năm, trường sinh tiêu diêu.
Tu sĩ như vậy sẽ chỉ vì mình để lộ ra vài món đồ mà có ý định giết mình sao? Thật nực cười.
Trên thực tế... Trừ khi là cơ duyên lớn như Hải Ngoại Tiên Phủ xuất thế, bằng không chắc hẳn không có điều gì có thể khiến tu sĩ cao cấp liều mạng.
Bởi vậy, kế hoạch câu cá của Phương Tịch đã thật bại rất đáng xấu hổ.
- Câu cá không câu được, có thể ép cắn câu... Nhưng ta không thu hút được phỉ tu đến, bản thân ta còn không thể biến thành phỉ tu sao?
Phương Tịch tự nghĩ mình vẫn có ranh giới cuối cùng, không làm được chuyện như vậy.
- Đáng tiếc...
Hắn thở dài một tiếng, hóa thành một luồng ánh sáng thật sự biến mất.
Bây giờ, hắn đã thu thập đủ bảy linh vũ của Phượng Hoàng, Thanh Loan, Bằng, Khổng Tước, Bạch Hạc, Thiên Nga, Kiêu Điểu, lại thêm tích lũy trước đó, hắn chắc hẳn có thể chế luyện ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến!
Bên trong động phủ của Phương Tịch ở Thành Thiên Phạm.
- Đạo hữu, ngươi thấy con Cổ Thanh Thú này thế nào... Bản tọa thật vất vả mới đánh chết được nó.
Một nho sinh cầm bút ngọc trong tay cười dài nhìn Phương Tịch.
Thần thức của Phương Tịch tiến vào túi trữ vật, chỉ thấy được thi thể một con hoang thú nguyên cổ với toàn thân màu xanh.
Cho dù nó đã chết, nhưng khí tức của nó vẫn vô cùng khủng khiếp.
Tuy yêu đan, tinh huyết cùng với một ít nguyên liệu trân quý đều bị cắt đi, nhưng máu thịt vẫn rất tốt.
- Phẩm chất vẫn tính là tạm được...
Phương Tịch tính toán một lúc, báo ra một giá.
Ngọc Bút Nho Sinh nhíu mày, nói tiếp:
- Giá này quá thấp, lại thêm hai phần...
- Trong Thành Thiên Phạm bây giờ, thịt hoang thú và thịt hoang thú nguyên cổ giảm mạnh, còn xa mới bằng được trong cương vực Nhân tộc...
Phương Tịch lắc đầu.
Hai bên lại cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng đồng ý giao dịch với giá thêm nửa thành so với giá gốc.
Phương Tịch giao một túi trữ vật cho Ngọc Bút Nho Sinh.