Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1535 - Chương 1698 - Đấu Pháp 2

Chương 1698 - Đấu pháp 2
Chương 1698 - Đấu pháp 2

Bọn họ trắng trợn thu mua các loại nguyên liệu kỳ hoa dị thảo, hoang thú... Cứ cách một thời gian, bọn họ sẽ vận chuyển tới trong cương vực Nhân tộc buôn bán, thu được lợi nhuận kếch xù.

Phương Tịch tùy tiện đi vào thương hội, cảm ứng được sóng pháp lực Hóa Thần Kỳ của hắn, một đám sai vặt lần lượt run rẩy lùi lại, có người cúi đầu hành lễ.

Một vị tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bay ra:

- Không biết tiền bối tới Hàn Tuyền Thương Hội có chuyện gì?

- Dĩ nhiên là tới làm ăn buôn bán rồi.

Phương Tịch đi tới phòng khách, tùy tiện ngồi ở trên chiếc ghế Tử Đàn Linh Mộc:

- Mỗ gia cần thịt hoang thú nguyên cổ, còn có linh căn đặc biệt...

- Vâng, mong quý khách chờ một lát...

Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ này lập tức hành lễ và lùi lại, trong lòng lại thầm giật mình:

“Tuy gương mặt và khí tức khác nhau, nhưng đều thu mua thịt hoang thú nguyên cổ và linh thực cao cấp...”

Hắn thậm chí không dám truyền âm, ở dưới thần thức của Phương Tịch theo dõi, hắn thành thật phân phó thị nữ chuẩn bị linh trà, bản thân lại cầm một miếng ngọc giản tiến vào phòng khách:

- Tiền bối, đây là danh sách hoang thú thịt và linh thực trong thương hội hiện nay, vẫn mong ngài xem qua!

Phương Tịch nhìn người này cực kỳ cung kính dâng lên ngọc giản, hắn lại mỉm cười.

Thần thức của hắn vẫn luôn chú ý tới đối phương, tất nhiên hiểu rõ người này nhìn như không giở trò gì, nhưng đã thông qua phân phó cho thị nữ pha trà, dùng tiếng lóng truyền tin tức ra ngoài...

“Câu không được cá thì cố câu...”

“Dạo này đã tiêu quá nhiều tiên ngọc, cuối cùng cũng khiến cho tu sĩ Phản Hư nổi lòng tham à?”

Phương Tịch nhận lấy ngọc giản, thần thức lần lượt đảo qua danh sách, cuối cùng thất vọng để xuống:

- Gói hết thịt hoang thú nguyên cổ, còn có một gốc Cửu Biến Điệp Lan này cũng đưa tới đi.

- Vâng!

Tu sĩ này lập tức đi xuống chuẩn bị.

Không lâu sau, một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ đi đến, người này tóc bạc da dẻ hồng hào, được bảo dưỡng cực tốt, toàn thân mặc áo khoác hạc linh. Hắn nhìn thấy Phương Tịch, đôi mắt lập tức sáng lên, chắp tay nói:

- Lão phu Linh Hạc ra mắt đạo hữu!

- Bớt nói nhảm đi, đồ đâu?

Phương Tịch lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Linh Hạc Đạo Nhân lập tức đưa một túi trữ vật qua. Phương Tịch nhận lấy, chỉ thấy được bên trong ngoại trừ thịt yêu thú nguyên cổ chồng chất như núi, còn có một gốc linh lan, lá của nó giống như hai cánh hồ điệp, màu sắc thay đổi nhiều lần, vô cùng đẹp mắt.

- Không sai, thật sự là linh thực cấp sáu.

Phương Tịch gật đầu.

Sau khi cò kè mặc cả với Linh Hạc một lúc, hắn giao tiên ngọc và vội vàng rời đi.

- Lão tổ tông...

Tu sĩ Kết Đan kia đứng ở bên cạnh giống như thị đồng, lúc này mới mở miệng.

- Tạm thời chờ đã...

Một tay Linh Hạc bấm pháp quyết, một tấm lệnh bài hiện ra, kích phát cấm chế trong đại sảnh, lúc này hắn mới nói:

- Chuyện này... Ngươi làm không tệ. Lão phu tất nhiên sẽ có chút ban thưởng.

- Cảm ơn lão tổ tông.

Trên mặt tu sĩ Kết Đan lập tức hiện ra vẻ vui mừng, hành lễ xong mới cáo từ.

Linh Hạc không nhúc nhích, chờ thêm giây lát.

Một nho sinh cầm bút ngọc trong tay bỗng nhiên hiện ra trong không trung.

- Tôn chủ!

Linh Hạc lập tức hành lễ.

- Hắn cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?

Ngọc Bút Nho Sinh nhìn theo bóng lưng Phương Tịch rời đi, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Hắn là chủ của Hàn Tuyền Thương Hội, rất quan tâm tới giá của thịt hoang thú và các loại linh vật trong thành Thiên Phạm.

hắn phát hiện ra, giá thịt hoang thú trong gần trăm năm qua giảm mạnh, nhưng đến mức độ nào đó sẽ sj chống đỡ, rõ ràng có người đang nhân cơ hội hút hàng!

Tuy sức lực của một người không có gì đáng kể, nhưng tổng hợp lại vẫn khiến hắn cảm thấy hứng thú với thế lực ẩn nấp phía sau.

Dù sao trong lúc điều tra, hắn phát hiện ra những tu sĩ mua với số lượng lớn hình như đều có điểm đáng nghi.

Hình như hành vi của những người này đều có thể có điểm giống nhau.

Nếu xác nhận đúng là cùng một người gây ra, vậy khoản tài phú này đủ để khiến tu sĩ Phản Hư phải động tâm.

- Ngươi không cần phải để ý đến chuyện này nữa.

Ngọc Bút Nho Sinh căn dặn một câu, thân hình lập tức biến mất.

Một lát sau, trên tường thành của thành Thiên Phạm.

Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào bầu trời phía xa, trên mặt hiện ra ý cười:

- Quả nhiên... trước đây người này có thể phá giải được Mặc Văn Tiêu Ký của ta, nhưng ta không giở trò gì ở trên Cửu Biến Điệp Lan này... Chỉ nuôi dưỡng một đám Phác Mê Điệp có thể truy đuổi mùi thơm của hoa lan này trong vòng trăm vạn dặm mà thôi...

- Khụ khụ... Ngọc đạo hữu, ngươi chắc chắn muốn ra tay sao?

Đúng lúc này, một tiếng ho khan vang lên.

Theo tiếng ho khan, bên cạnh Ngọc Bút Nho Sinh xuất hiện thêm một bà lão tóc bạc da mồi.

Bà lão này có vóc người thấp bé, trong tay chống một quải trượng bằng gỗ đen, đi lại tập tễnh.

Có thể thấy được nàng không còn lại bao nhiêu thời gian.

Bình Luận (0)
Comment