- Tất nhiên rồi... lẽ nào Ninh đạo hữu không muốn tích góp thêm chút gia sản cho gia tộc?
Ngọc Bút Nho Sinh mỉm cười nói.
- Khụ khụ... Lão thân không quan tâm chuyện có thêm mấy viên tiên ngọc, chỉ cần Ngọc đạo hữu có thể giữ lời hứa, giúp đỡ con cháu lão thân năm trăm năm là được rồi...
Ninh bà lão ho khan một tiếng và nói.
- Điều này là tất nhiên rồi. Dù sao chúng ta đã ký kết Tiên Linh Văn Thư, bản tọa tất nhiên sẽ không đổi ý...
Ngọc Bút Nho Sinh nói:
- Đồng thời, lần này ngoại trừ Ninh đạo hữu, bản tọa còn mời Cấp Lão Ma... Ba người chúng ta liên thủ, nhất định có thể làm tuyệt đối không sai sót.
- Tuyệt đối không thể sai sót, ha ha... Tất cả đều là Phản Hư, nếu đối phương có sở trường chạy thoát thân, lão phu không nắm chắc được bao nhiêu phần đâu.
Một bóng màu đen chẳng biết đã đi tới bên cạnh hai người từ bao giờ, một giọng nói già dặn vang lên:
- Đồng thời... Trong khu khai hoang cấm nội đấu... Nếu để người kia trốn thoát, chúng ta đều sẽ gặp phiền phức đấy.
- Bởi vậy, không để cho người kia trốn là được rồi?
Trong tay Ngọc Bút Nho Sinh hiện ra một cánh cửa cỡ nhỏ màu máu:
- Mời hai vị xem...
- Không ngờ là vật này?
Ánh mắt Cấp Lão Ma và Ninh lão ẩu đều lập tức sáng lên:
- Kể từ đó, đúng là tuyệt đối không thể sai sót.
...
- Tới rồi!
Phương Tịch hóa thân thành người thanh niên mày kiếm bay nhanh, thần thức mạnh mẽ quét ngang. Hắn đã có thể cảm nhận được chút khác thường.
Ở sau mình mấy trăm dặm có mấy con yêu thú kỳ lạ thuộc loại bướm, chúng đang truy tìm theo quỹ tích riêng giữa không trung.
“Là túi trữ vật kia... Xem ra không phải thịt hoang thú thì chính là gốc linh thực này, ta rõ ràng chưa từng phát hiện ra có gì đặc biệt...”
“Trong tu tiên giới có vô số kỳ công bí pháp, quả nhiên ta vẫn nên kính sợ, bằng không sẽ có ngày rơi xuống hố...”
Cũng may lần này Phương Tịch vốn chỉ câu cá, trái lại không quan tâm hơn thua.
Đến cuối cùng, hắn thậm chí chủ động dừng độn quang, nhìn về phía sau.
Không lâu sau, một đám Linh Điệp bay lượn quanh hắn, hình như muốn chui vào túi trữ vật nào đó.
- Xem ra, chắc hẳn là Cửu Biến Điệp Lan kia!
- Nghe đồn nó có mùi thơm kỳ lạ, không ngờ cách túi trữ vật cũng có thể để lại dấu vết trong hư không, mới bị loại Linh Điệp này theo dõi...
Phương Tịch búng ngón tay.
Từng con hồ điệp trong hư không bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Đúng lúc này, hắn cảm giác được ba thần thức Phản Hư đã phong tỏa mình.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba độn quang cùng tới, người đi trước là một nho sinh cầm bút ngọc trong tay.
- Các hạ rốt cuộc là ai?
Hắn nhìn thanh niên mày kiếm cấp Hóa Thần này, phát hiện mình vẫn không có cách nào nhìn thấy thấu được.
- Ba người các ngươi... quang minh chính đại giết người đoạt bảo, không sợ bản tọa báo lên La tiền bối sao?
Phương Tịch hừ lạnh một tiếng.
- Khụ khụ... Hôm nay ngươi có thể chạy thoát được hẵng nói.
Ninh lão ẩu cười lạnh, quải trượng gỗ đen trong tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng lập lòe, phóng to như ngọn núi nhỏ, phóng ra từng trận gió đen kỳ lạ!
Phương Tịch dùng hai tay bấm pháp quyết, phía sau lưng mơ hồ hiện ra một ảo ảnh Thần Ma khủng khiếp.
Nguyên khí thiên địa bị quấy động, Chân Ma Khí dồi dày được ngưng tụ, hóa thành Quỷ Diện Thuẫn dữ tợn.
Trận gió lạ kia khiến cát bay đá chạy, đập ở trên Quỷ Diện Thuẫn, phát ra âm thanh nặng nề.
- Chân Ma Khí... Tu sĩ ma đạo Phản Hư sơ kỳ?
Ánh mắt Ngọc Bút Nho Sinh lập tức sáng lên.
Trước đây, hắn đã mơ hồ suy đoán về thân phận của người này. Lúc này, hắn nhìn thấy người này quả nhiên là ma tu, lại càng chắc chắn hơn!
“Chắc là người kia, tu sĩ phi thăng không có bối cảnh gì...”
“Nhưng hắn có thể chạy thoát thân thì quá lợi hại rồi. May là dạo này ta vừa khéo có bảo vật này trong tay!”
Trong lòng Ngọc Bút Nho Sinh trấn tĩnh, lấy ra một món bảo vật kỳ lạ.
Đó là một cánh cửa cỡ nhỏ. Sau khi hắn rót Tiên Nguyên Khí vào, nó không ngừng lớn lên, trên cánh cửa với phong cách cổ xưa đầy những chữ triện, ầm ầm mở ra!
- Vẫn mong hai vị đạo hữu lược trận giúp ta!
Ngọc Bút Nho Sinh cười ha ha, chủ động tiến vào trong cánh cửa.
Tiếp theo, Phương Tịch lại cảm giác được một lực hư không bao quanh mình.
Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, thiên địa đã biến đổi từ lâu!
- Dị Bảo Sinh Tử Môn... Cánh cửa này sẽ sinh ra một không gian kỳ dị, không được chủ nhân này ta cho phép, không ai có thể rời đi... Phương Tịch Phương đạo hữu, ngươi cảm thấy nó có thể làm mảnh đất chôn xương của ngươi không?
Đôi mắt Ngọc Bút Nho Sinh đảo qua, nhìn Phương Tịch.
- Ôi... Quả nhiên thành Thiên Phạm vẫn có quá ít tu sĩ cao cấp, mỗi người bị loại bỏ vẫn dễ lộ ra.
Trên thân Phương Tịch có ma quang lóe lên, hiện ra chân thân:
- Chẳng qua, ngươi chỉ suy đoán, sau khi giết ngươi diệt khẩu sẽ chặt đứt manh mối...
- Ồ, thật lớn lối.
Bút ngọc trong tay Ngọc Bút Nho Sinh lập lòe ánh sáng, từng đường vân kỳ lạ trên đó phát ra linh quang kinh người.