Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1537 - Chương 1700 - Đấu Pháp 4

Chương 1700 - Đấu pháp 4
Chương 1700 - Đấu pháp 4

Hắn nổi danh nhờ pháp bảo bút ngọc này, thật ra đó là pháp bảo bản mệnh thật sự lợi hại, lại che giấu một bảo vật thuộc về sách... Câu Hồn Sách!

Từ trước tới nay, không biết có bao nhiêu tu sĩ không biết bí mật này đã chịu thiệt trong tay hắn.

Đối với Phương Tịch, thật ra tất cả những điều này đều chẳng là gì.

Dù sao, hắn chỉ muốn tìm người thử uy lực của Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến mà thôi.

Tu vi của Ngọc Thư Sinh là Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, thật ra là một đối tượng thử nghiệm rất tốt.

Về phần hư không của Sinh Tử Môn, hắn thấy chỉ là một chuyện nực cười!

Cho dù không mượn Chư Thiên Bảo Giám, với trình độ hư không của mình để thi triển các loại bảo vật hư không như phù lục hư không hoặc Tỏa Yêu Tháp, vẫn có thể dễ dàng phá hỏng.

Đương nhiên, lúc này còn có lựa chọn càng đơn giản hơn.

Trong tay Phương Tịch có ánh sáng lóe lên, hiện ra một cái quạt lông bảy màu sặc sỡ.

Ở trên quạt lông, linh áp mạnh mẽ bạo phát, từng chữ triện hiện ra, tạo thành phù ấn các màu, kèm theo tiếng kêu dài giống như trăm chim bái phượng vậy.

- Ngươi...

Ngọc Bút Nho Sinh biến sắc, cảm giác được uy hiếp khủng khiếp. Hắn không hề nghĩ ngợi, tiện tay cầm bút ngọc vạch một đường, lệnh cho một trang sách đen ngăn cản trước người mình.

Ở trong bàn tay hắn hiện ra một miếng ngọc phù.

Ngọc phù này nhanh chóng thiêu đốt, hiện ra từng tấm lá chắn màu xanh lam trong suốt ở xung quanh Ngọc Bút Nho Sinh.

Cho dù Ngọc Bút Nho Sinh bố trí nhiều thủ đoạn phòng ngự như vậy trong nháy mắt, cảm giác tai họa ập xuống đầu vẫn không hề giảm xuống!

“Đó rốt cuộc là bảo vật gì?”

Hắn nhìn quạt lông bảy màu trong tay Phương Tịch, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.

Mà lúc này, Phương Tịch cũng rót vào Chân Ma Khí, quạt một cáci về phía Ngọc Bút Nho Sinh!

Chiêm chiếp!

Trong hư không, tiếng hàng nghìn cong chim đồng loạt kêu lên càng to hơn!

Một khí tức cực lớn tràn ngập xung quanh, khiến hư không không ngừng dao động.

Dòng nước lũ bảy màu hiện ra, vô số hào quang bay lượn, hàng nghìn tia sáng màu vàng bắn loạn, từng ảo ảnh của các con linh cầm như Thiên Phượng, Côn Bằng, Bạch Hạc… hiện ra, thần uy trấn áp vạn cổ cuốn về phía Ngọc Bút Nho Sinh!

...

Ngoài Sinh Tử Môn.

- Xem ra Ngọc đạo hữu đã đoán được thân phận của người kia, bằng không sẽ không đến mức trực tiếp ra tay, bảo chúng ta lược trận cho hắn.

Ninh lão ẩu ho khan một tiếng, chống quải trượng gỗ đen nói.

- Hì hì... Ngọc đạo hữu rất tiếc mạng, Sinh Tử Môn này chỉ hạn chế kẻ địch mà không hạn chế hắn, nếu không thể giải quyết được... hắn vẫn có thể nhanh chóng chạy ra.

Cấp Lão Ma cười vài tiếng kỳ quái:

- Lão phu lo lắng là sau này Ngọc đạo hữu lấy lý do mình bỏ ra phần lớn sức lực, giám định mức của hai người chúng ta...

Ninh lão ẩu lập tức biến sắc:

- Chuyện này rất đáng lo lắng. Xem ra lão bà tử và ngươi lại phải liên thủ một lần nữa rồi.

- Lão phu đang có ý đó...

Vào lúc hai vị tu sĩ Phản Hư đang muốn trao đổi kỹ hơn về thỏa thuận hợp tác, lại có biến cố khác thường xảy ra!

Trên cánh cửa màu máu cực lớn kia bỗng nhiên hiện ra từng vết nứt, có ánh sáng màu trắng bạc lộ ra qua khe nứt...

- Không tốt, Sinh Tử Môn có biến đổi!

Cấp Lão Ma Và Ninh lão ẩu liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đnag muốn đánh ra pháp lực để dẫn dắt Sinh Tử Môn biến hóa.

Đúng lúc này, cách đó không xa có ánh sáng màu bạc lóe lên, xuất hiện một người thiếu niên mặc áo bào xanh.

Hắn có khí chất ôn hòa như ngọc, trên thân kèm theo sự tang thương của năm tháng. Một ấn nhỏ đen xì trong tay hắn bay lên không trung.

Vô số Long Chương Văn màu tím lập lòe xoay quanh người này.

“Còn có một vị Phản Hư khác?”

Cấp Lão Ma còn muốn nói gì đó, lại thấy đến trên ấn gỗ đen nhánh kia hiện ra ảo ảnh của một gốc cổ thụ cực lớn.

Từ trên tán cây quét ra một huyền quang nào đó, kèm theo từng Long Chương Văn màu tím.

Vù!

Huyền quang lóe lên, thần thái trong đôi mắt Cấp Lão Ma và Ninh lão ẩu dần dần biến mất, hóa thành hai thi thể rơi từ giữa không trung xuống.

Xoẹt!

Hư không bị nghiền nát, hiện ra ảo ảnh Địa Tiên Linh Cảnh và mở ra một lỗ thủng, kéo hai thi thể này vào trong đó.

- Linh vực... Mở!

Phương Tịch chắp hai tay lại trước ngực, một chữ triện cổ xưa màu xanh lá hiện ra, ánh sáng màu xanh sẫm không ngừng mở rộng, bao phủ cả Sinh Tử Môn vào trong đó.

Ầm!

Sau mấy lần hít thở, Sinh Tử Môn ầm ầm mở ra, một bóng người chật vật chạy trốn.

Cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện người đó là Ngọc Bút Nho Sinh!

Chỉ là lúc này, tóc của đối phương hơi xoăn giống như bị đốt, bút ngọc trong tay cũng bị cắt thành hai đoạn, thoạt nhìn đặc biệt chật vật.

Rắc, rắc!

Những vết nứt trên cánh Sinh Tử Môn sau lưng hắn không ngừng lan rộng ra.

Cuối cùng... Ầm một tiếng nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ.

Bình Luận (0)
Comment