Bất kể thần thức, pháp lực hay thể phách của tu sĩ, mỗi mặt càng mạnh tất nhiên sẽ càng trợ giúp cho việc đột phá cảnh giới lớn!
- Thiên Yêu Chân Thân phối hợp với Vạn Yêu Giáp, ta muốn thử dùng cơ thể cố chống đỡ lôi kiếp...
- Chẳng qua bị sét đánh cũng không tính là thể nghiệm tốt gì...
Phương Tịch suy nghĩ rồi thở dài. Hắn mặc quần áo xong, đi tới trong động phủ.
Ở bên trong động phủ còn bố trí phòng chế tạo phù riêng.
Thư phòng cổ kính, một cái bàn gỗ dài màu tím được đặt ở chính giữa, tản ra mùi thơm giúp người ta thanh tâm tĩnh trí.
Trên bàn còn đặt một lư hương, bên trong đốt linh hương Phạm Môn cấp sáu.
Trong lúc chế tạo phù, linh hương như thế có thể làm tư duy của Phù Sư càng nhạy bén hơn, không dễ bị bên ngoài làm phiền, có thể nâng cao xác suất thành công.
Phương Tịch đi tới trước bàn và mở ra một tờ giấy được làm bằng da mềm của hoang thú nguyên cổ.
Hắn suy nghĩ và lấy ra tờ Tiểu Hư Không Na Di Phù lấy được từ chỗ của Ngọc Thư Sinh, cùng truyền thừa phù lục mình nhận được khi đấu giá để so sánh.
- Phía ngoài thiếu vài nét bút không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là linh lực che giấu và sự thay đổi của đầu bút lông bên trong...
- Thật may ta có Thái Nhất trợ giúp tính toán theo công thức, bằng không muốn thử bổ sung hoàn toàn, thử lên cũng là một công trình lớn.
Trong mắt Phương Tịch có tinh quang chớp động, lấy trình độ hư không của bản thân kết hợp với vật thực, lại thêm Thái Nhất trợ giúp, thử hoàn thiện truyền thừa chế phù này.
Một lát sau, hắn cầm một bút phù lên, chấm lấy linh mực màu bạc do máu hoang thú cộng thêm rất nhiều bảo vật hư không điều chế thành, vẽ ở trên giấy phù.
Khi Phương Tịch viết, hư không cũng mơ hồ dao động.
Mà ở chỗ bút pháp tiếp xúc với giấy phù còn có từng hào quang màu bạc hiện ra, đây là lực hư không cô đọng đang không ngừng tiến vào trong giấy phù.
Phương Tịch hình như đã có ý tưởng, hạ bút như được thần trợ giúp, không ngừng nghỉ.
Trong nháy mắt lại hoàn thành hơn nửa tờ phù lục màu bạc này...
Thoạt nhìn không khác nào Tiểu Hư Không Na Di Phù chính phẩm.
Nhưng vào lúc này, từng hào quang màu bạc trên Tiểu Hư Không Na Di Phù tán loạn, bỗng nhiên ép lại một đống hình như sắp bạo phát!
Phù lục hư không cao cấp tự hủy ở khoảng cách gần như vậy, uy lực không thua gì một hư không chảy loạn cỡ nhỏ!
Phương Tịch thấy vậy chỉ nhíu mày, tay áo nhẹ nhàng phất một cái.
Từng phù lục bằng ngọc hiện ra, huyễn hóa ra từng Phượng Triện Văn màu bạc giống như phong tỏa, hạn chế hư không chảy loạn do Tiểu Hư Không Na Di Phù tự nổ gây ra ở trong một quả cầu ánh sáng.
Tiếp theo, trong hư không có từng ánh sáng màu xanh hiện ra, nhanh chóng xóa mờ vết nứt hư không.
Chờ đến sau khi tất cả qua đi, ngoại trừ trên bàn bừa bộn thì không có gì khác trước.
- Thất bại à?
Phương Tịch thì thào một tiếng nhưng không có vẻ gì chán nản và bất ngờ.
Dù sao đây là hoàn thiện truyền thừa phù lục, cho dù hắn có nhiều điều kiện ưu việt như vậy, không thất bại mấy chục mấy trăm lần cũng không được.
Nhưng một lần thành công, sau đó có thể liên tục thu được lợi ích.
Lấy sự quý giá của Tiểu Hư Không Na Di Phù, định giá bằng linh thạch cực phẩm đơn giản là sỉ nhục nó! Ít nhất cũng phải dùng tiên ngọc!
- Sau này, lão tổ Vương gia lại có thể có thêm một môn tay nghề mưu sinh...
Phương Tịch mỉm cười.
Hứng thú về phù lục hôm nay đã hết, hắn không cố vẽ phù nữa mà ra ngoài nghỉ ngơi giải trí một lúc.
Mấy ngày sau, hắn bắt đầu nghiên cứu trận pháp.
Từ sau phong ba Hải Ngoại Tiên Phủ dần dần lắng xuống, rất nhiều Thế lực Phản Hư đã bắt đầu rút lại các nhân viên đệ tử liên quan.
Dù sao Hải Ngoại Tiên Phủ kia đã không có bảo vật gì đáng để tu sĩ Phản Hư chú ý.
Trái lại, có càng nhiều thế lực Hóa Thần, thậm chí Nguyên Anh bắt đầu tiến lên, có cảm giác như chó hoang cướp cơm thừa rượu cặn.
Không hề nghi ngờ, Vương gia thuộc về con chó mạnh nhất, chiếm lợi ích rất lớn.
Đồng thời, Vương Linh Ứng cũng rất biết cách làm người, tuy thực lực mạnh nhưng không làm quá mức, chỉ là cẩn thận tuân theo lời dặn của Phương Tịch, quan sát các loại đại trận lưu lại, đồng thời đưa bản vẽ trận văn không trọn vẹn, thậm chí pháp khí bày trận bị tổn hại tới Yêu Nguyệt Tiên Thành...
Cứ cách một khoảng thời gian, Phương Tịch đều thu rất nhiều “rác rưởi” như vậy từ chỗ Thái Âm Tiên Tử.
Sau đó hắn tự mình nghiên cứu, lại giao cho Thái Nhất và Cửu Châu Giới phân tích giúp.
Hắn muốn thông qua đó nhận được kinh nghiệm, tăng thêm lợi ích tu vi trận đạo cho bản thân.
- Bây giờ trong rất nhiều bách nghệ tu tiên, trận pháp của ta đứng đầu, đã bước vào cấp sáu từ lâu... Dưới đó là phù lục và luyện đan. Sau đóm bởi vì Địa Tiên Linh Cảnh khiến trình độ linh thực cũng coi như đạt được cấp sáu... Mặc dù Ngự Thú Thuật có truyền thừa ngự thú nhưng miễn cưỡng tính là cấp sáu... Chính còn lại khôi lỗi thuật cấp năm và trình độ linh trù của Ngoại Đạo Hóa Thân dần dần tăng lên... Về phần luyện khí còn chưa đáng nhắc tới...
- Năm tháng tĩnh lặng, vẫn cần nỗ lực thêm.
Phương Tịch dùng một quyển sách trận pháp che ở trên mặt, lười biếng nằm ở trên ghế mây và thoáng mỉm cười…