Mười năm sau, trong động phủ ở thành Thiên Phạm của Địa Tiên Giới, Phương Tịch vô cùng kinh ngạc:
- Ta chờ mười năm, sao lão tổ Ngọc gia kia còn không tới vậy?
Hắn rất mong chờ tài sản của tu sĩ Hợp Thể.
Nhưng mười năm đã qua, tin tức về cái chết của Ngọc Thư Sinh đã được truyền ra từ lâu, Ngọc gia không chỉ không có hành động gì, ngay cả Hàn Tuyền Thương Hội cũng thu hẹp hoạt động, có vẻ như chuẩn bị bỏ chạy. Điều này khiến Phương Tịch cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn còn tính toán, khi lão tổ Ngọc gia tới sẽ bắt đầu điều tra, hắn lại âm thầm tập kích đối phương, kết thúc hậu hoạn.
Kết quả, Ngọc gia trực tiếp chịu thua chạy trốn là thế quái nào?
Phương Tịch suy nghĩ một lúc, chỉ thấy có mấy nguyên nhân.
Thứ nhất chính là lão tổ Ngọc gia bị chuyện quan trọng khác làm vướng chân, căn bản không có cách nào ra khỏi Kiếm Vực.
Thứ hai lão tổ Ngọc gia tọa hóa từ lâu, hôm nay Ngọc gia chỉ là một cái thùng rỗng.
- Nhưng điều này không hợp lý... Ngọc gia bị chết một vị Phản Hư, ít nhất phải phái Phản Hư ra điều tra chứ?
- Bây giờ bọn họ chẳng làm gì, trực tiếp chịu thua rời đi, tất nhiên phải có người địa vị cao hơn ra lệnh, không phải tu vi Hợp Thể thì không trấn áp được Phản Hư phía dưới của Ngọc gia...
- Như vậy khả năng của nguyên nhân thứ ba là lớn nhất.
Phương Tịch xoa cằm.
Khả năng thứ ba là lão tổ Ngọc gia tu luyện thuật trợ giúp bói toán, hoặc có bảo vật nào đó có thần thông có thể đoán lành dữ, bói toán ra cát hung, bởi vậy khiếp sợ đến mức trực tiếp chịu thua, càng không thể tới Thiên Phạm Vực chịu chết.
“Không hổ danh là lão bất tử sống mấy chục nghìn năm, chung quy có chút bản lĩnh...”
Phương Tịch tiếc nuối.
Vì sao những kẻ địch này không thể giống như trong tiểu thuyết, lần lượt từng người tới cửa vậy?
Bây giờ không ai gây rắc rối cho hắn, dùng thuật đại đả triệu hoán bản tôn rõ ràng không thể được hưởng ứng.
Bởi vậy, hắn vẫn phải thành thật tiếp tục bồi dưỡng các đại bảo vật và ma hỏa, tiện thể thu thập vật liệu làm một nhà buôn.
Sau khi trải qua chuyện giết ngược lại phất nhanh, Phương Tịch xem như đã nhìn thấy rõ.
Mình cực khổ buôn bán giữa hai giới, thật ra thu nhập còn không bằng giết người cướp của... Đương nhiên, điều này cũng có chỗ cố kỵ, dẫn tới hắn không dám giao dịch với số lượng quá lớn.
Sắc mặt Phương Tịch chợt thay đổi. Hắn cảm ứng được có hai sóng pháp lực cấp Hóa Thần đang nhanh chóng tiếp cận.
Đồng thời, hắn còn vô cùng quen thuộc với hai khí tức kia.
Trong mười năm này, Cuồng Thao Cư Sĩ thỉnh thoảng tới thăm hỏi hắn, còn mang theo các loại linh thiện tinh tế đẹp mắt, tất nhiên muốn mượn da hổ của Phương Tịch.
Bồ Tiên Tử cũng thường mang theo linh trà mới đến đây thưởng thức trà luận đạo, lưu luyến mấy tháng.
Vân Hi và Liễu Nhứ thật ra ít hơn tới nhưng mối quan hệ không hề giảm.
Không lâu sau, hai độn quang tiến vào động phủ. Đó chính là hai nàng Vân Hi và Liễu Nhứ.
- Hai vị đạo hữu, nhiều năm không gặp, các ngươi vẫn khỏe chứ?
Phương Tịch thấy vậy, không khỏi mỉm cười.
Hắn nhìn ra được tu vi của hai nàng Vân Hi và Liễu Nhứ này đã có tiến bộ, tốc độ tăng tiến thậm chí vượt qua Quỷ Phủ và Đồ Ma ở hạ giới.
Thật ra, nếu bàn về tư chất và thiên phú tài tình, hai nàng còn không bằng Quỷ Phủ và Đồ Ma hai vị Tôn Giả.
Thế nhưng hoàn cảnh khác nhau, những chuyện gặp phải cũng không giống nhau.
Ở trong Địa Tiên Giới bất luận , tu sĩ Hóa Thần tu hành hay đột phá bình cảnh đều dễ dàng hơn ở hạ giới.
Càng không cần phải nói tới hai nàng còn bị ép đi khai hoang.
Tuy làm nhiệm vụ nguy hiểm nhưng báo đáp cũng vô cùng phong phú.
Hoàn cảnh tốt, có tài nguyên... Cho dù bước khởi điểm hơi kém vẫn có thể nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí vượt qua.
- Chúc mừng Vân Hi đạo hữu.
Phương Tịch nhìn lướt qua Vân Hi Tiên Tử, cười nói:
- Lấy tu vi của ngươi, sau mấy trăm năm có thể công kích bình cảnh Phản Hư...
Dù sao nàng cũng là tu sĩ phi thăng, mỗi người đều là thiên tài của một giới.
Nàng lắng đọng lâu như vậy, có cơ hội công kích Phản Hư là chuyện vô cùng bình thường.
Vân Hi Tiên Tử nghe vậy, trên mặt thoáng cười gượng:
- Thiếp thân thật sự nắm chắc sẽ tu hành tới cảnh giới Hóa Thần viên mãn trong mấy trăm năm, thế nhưng thật sự không có lòng tin đột phá tới Phản Hư...
- Vân Hi tỷ tỷ cần gì lo lắng nhiều như vậy. Hai người chúng ta hợp sức, cống hiến trong mấy năm nay cộng lại đi theo con đường trong môn đổi lấy quyền sử dụng một món linh vật có ích cho việc đột phá bình cảnh Phản Hư hoặc bảo vật độ kiếp...
Liễu Nhứ an ủi một câu:
- Đến lúc đó, chúng ta lại tốn ít linh thạch, có lẽ có thể đấu giá được một món linh vật Phản Hư trong hội đấu giá lớn, chắc chắn sẽ có khả năng thành công rất lớn.
- Linh thạch cực phẩm không có sức cạnh tranh với linh vật Phản Hư... Đến lúc đó, ta có thể đổi cho các ngươi một ít tiên ngọc.