- Đúng là vậy!
Phương Tịch cười nói:
- Ta với Quảng đạo hữu có thể vây khốn một con. Chu đại chưởng sự vất vả hơn một chút, một mình đối phó một con...
Hắn vừa nói vừa bay ra một vòng tròn màu xanh sẫm.
Vòng tròn này cũng là một món bảo vật Phản Hư. Năm trăm năm trước, bản tôn mở tọa độ hư không, buôn bán giữa các nơi trong Nhân tộc, có tu sĩ Phản Hư chủ động “tặng”.
Bởi vì khí linh của nó vẫn tính là ngoan ngoãn, bởi vậy không chịu đãi ngộ làm vật phẩm tiêu hao trong lôi kiếp.
Đồng thời, vị tu sĩ Phản Hư kia chính là thủ lĩnh thế lực một phương. Sau khi hắn chết, thế lực của hắn sụp đổ, căn bản không có người nào muốn báo thù cho hắn, không có hậu hoạn gì.
Ong ong!
Lúc này, vòng tròn màu xanh sẫm kia ầm một tiếng, ánh sáng màu xanh lục đột nhiên tăng mạnh, biến thành kích thước như tòa nhà.
Từ giữa vòng tròn có từng vòng tròn màu xanh lục giống như vòng tay bay ra, chúng nhiều vô số, trải rộng khắp hư không.
Một khí linh hình con hoẵng màu xanh hiện ra, thao túng vô số vòng bay về phía con Lôi Giao màu tím kia.
Quảng Thiên Kiếm thấy thế, bắn ra Ứng Long Nhận.
Ầm một tiếng, Ứng Long Nhận phát ra khí tức chân long cấp bảy, trấn áp Lôi Giao màu tím.
- Ôi... Đáng thương cho bộ xương già này của ta.
Chu đại chưởng sự khẽ xoa vai và nhìn Phong Giao màu xanh đối diện kia, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng...
...
Trong trận pháp.
Gào gào!
Một thân thể thần ma lớn khủng khiếp đang tức giận gào thét, xé rách sợi dây xích đủ màu trên thân.
Phía xa, từng khôi lỗi cấp năm đang mượn trận pháp ẩn nấp, thỉnh thoảng từ phía xa phát ra mũi tên, cột ánh sáng để kìm chế hắn...
Đương nhiên, khôi lỗi cấp năm căn bản khó có thể khiến Mặc Huyền bị thương.
Bởi vậy chủ lực thật sự vẫn là hai con khôi lỗi cấp sáu có gương mặt trông rất sống động, nửa người nửa yêu!
Đông Thu Tử đại sư đứng ở chỗ an toàn, ngay cả góc áo trên thân cũng không có nếp nhăn, có vẻ vô cùng ung dung.
Dù sao hắn cũng là đại tu sĩ Phản Hư hậu kỳ, lại là Đại Tông Sư khôi lỗi.
Nhưng hắn chỉ khống chế khôi lỗi bao vây tấn công, đã khiến Mặc Huyền bị thua thiệt rất nhiều.
Cho dù ở đây chiếm hết ưu thế, hắn vẫn không hề thả lỏng, bên cạnh hắn có một hạt châu màu tím đang phát ra một tầng hào quang cẩn phận phòng ngự khắp toàn thân.
Không lâu sau đó, từ chỗ khác của trận pháp truyền đến tiếng rên rỉ của một con Giao Long sắp chết.
Mặc Huyền nghe một tiếng này, không khỏi kinh sợ. Ma Nhận trong tay hắn nhanh chóng lớn lên, chợt chém một chém!
Phụt!
Một mảng sương mù màu xám bị chém nát, hiện ra một con vượn khôi lỗi cấp năm bị hắn chém thành mảnh vụn.
Nhưng điều này căn bản chỉ là vô bổ, có càng nhiều sương mù màu xám lập tức lan tràn tới, bù vào chỗ trận pháp bị trống.
Hai con khôi lỗi Phản Hư kia còn ẩn nấp ở trong rất nhiều khôi lỗi, hành tung có vẻ thần bí.
- Đạo hữu đừng hồ đồ ngu xuẩn nữa...
Đông Thu Tử vừa thi triển bí thuật thần thức, dùng lời lẽ mê hoặc tâm thần của Mặc Huyền, vừa âm thầm phát động khôi lỗi, chuẩn bị tổ hợp ra một sát chiêu.
- Hả?
Phương Tịch đang thi triển vòng tròn đập nát đầu của con Lôi Giao màu tím kia, bỗng nhiên cảm giác được một dao động hư không cực kỳ nhỏ. Hắn nhìn về phía Đông Thu Tử.
Vù!
Trong hư không dâng lên chấn động vô hình, một bàn tay trắng trẻo mở ra hư không giống như vén rèm cửa lên, đặt ở trên hào quang của một hạt châu màu tím trước mặt Đông Thu Tử.
Nguyên khí thiên địa chấn động kịch liệt, chợt nổ tung!
Một thiếu nữ Ma tộc duyên dáng với hai cánh mọc sau lưng, trên đầu mọc ra hai cái sừng hiện ra. Nàng mỉm cười, trong miệng phun ra một luồng sương mù màu hồng phấn.
Xuy xuy!
Hạt châu màu tím và sương mù màu hồng giao nhau, lập tức phát ra âm thanh không chống đỡ nổi, mặt ngoài hiện ra một vết nứt.
Nhưng vào lúc này, một cánh tay khô gầy đã xuyên qua màn ánh sáng màu tím, cắm vào chỗ hiểm yếu sau lưng Đông Thu Tử!
Đông Thu Tử khó nhọc quay đầu, chỉ thấy một ma ảnh cao lớn khô đét.
- Hừ... Ta đã biết hai người các ngươi tất nhiên sẽ theo tới mà!
Trong đại trận, Mặc Huyền hừ lạnh một tiếng, giọng nói giống như sấm sét:
- Nhặt lợi thì thôi, cùng giết những tu sĩ Nhân tộc, chúng ta chia đều chiến công!
- Không đúng!
Bàn tay ma ảnh cao lớn rút về, móc ra một trái tim đỏ tươi, trên mặt lại hiện ra vẻ nghi ngờ.
Mà lúc này, sắc mặt Đông Thu Tử cũng trở nên đờ đẫn, mặt ngoài hiện ra số lượng lớn linh văn.
Ầm!
Từ trên người hắn bạo phát ra ngọn lửa đủ mọi màu sắc và chợt nổ tung. Ở trong đó còn có vô số phù văn hai màu vàng bạc lập lòe.
Do bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu nữ Ma tộc chỉ có thể dùng hai tay bấm quyết, khiến vô số phù văn màu bạc hội tụ và hình thành một tấm lá chắn.