Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1569 - Chương 1732 - Cảm Ứng 2

Chương 1732 - Cảm ứng 2
Chương 1732 - Cảm ứng 2

- Chỗ này...

Phương Tịch nhìn vết nứt hư không đầy mù sương kia, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng.

- Những thứ này đều là dấu vết do tu sĩ đại năng giao đấu lưu lại, bọn họ gây tổn hại tới hư không, cho dù ngàn vạn năm sau cũng không có cách nào bù đắp được...

Vẻ mặt Chu đại chưởng sự cũng trở nên trịnh trọng, khống chế linh thuyền linh hoạt tránh thoát khỏi từng vết nứt hư không.

- Các ngươi không ngờ phái người tới đây làm nhiệm vụ?

Phương Tịch nghĩ đến nguồn tin tức, không khỏi quan sát ba người Quảng Thiên Kiếm với ánh mắt nghi ngờ.

- Hì hì... Bất kỳ thế lực cấp Phản Hư nào cũng luôn có chút bí mật, giống như Phù lão vậy, không phải sao?

Đông Thu Tử đại sư cười hì hì nhưng không nói thẳng.

Chẳng qua bọn họ không thật sự truy hỏi lai lịch sản phẩm mô phỏng Tiên Phủ Kỳ Trân trên thân Phương Tịch, Phương Tịch cũng không có ý định hỏi nhiều.

- Cần phải cẩn thận những vết nứt hư không này. Một khi tiến vào trong đó, sẽ bị lạc mất phương hướng ở bên trong Thái Hư. Sợ rằng có là tu sĩ Hợp Thể cũng phải mất mạng đấy...

Quảng Thiên Kiếm nghiêm túc nói.

Trong Thái Hư thật ra vô cùng nguy hiểm.

Tuy tu sĩ Hóa Thần có thể chạy dọc theo đường hầm hư không thẳng tới Địa Tiên Giới, nhưng hư không chảy loạn và gió bão trong Địa Tiên Giới còn khủng khiếp hơn ở hạ giới nhiều!

Thái Hư lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được, khắp nơi đều có đủ loại nguy hiểm, còn có khả năng bị lạc mất phương hướng ở trong Thái Hư.

- Nếu mảnh vỡ hư không nằm ở quá sâu trong Thái Hư, chúng ta chỉ có thể từ bỏ thôi.

Chu đại chưởng sự thản nhiên nói.

Phương Tịch gật đầu, hắn không nhất quyết phải có Long Huyết Phượng Tủy Hoa.

Linh thuyền bay nhanh, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.

Vèo!

Trong hư không có ánh sáng lóe lên, một phù lục vàng nhạt hiện ra và rơi vào trong tay của Chu đại chưởng sự.

- Đến rồi. Năm đó, vị Khang chấp sự kia đã liếc mắt, phát hiện ra tung tích của linh dược ở đây...

Hắn nhìn chăm chú vào một vết nứt hư không cực lớn phía trước, lẩm bẩm nói.

Khóe miệng Phương Tịch giật giật. Hắn đi tới trước khe nứt hư không.

Khe nứt này này rộng trăm trượng, dài hơn mười nghìn trượng, còn xuất hiện ánh sáng mù mịt.

Nếu đi sâu vào bên trong điều tra, sẽ phát hiện bên trong đó dường như che giấu cả một bầu trời sao trong vũ trụ, ở dưới màn đêm có vô số ngôi sao lập lòe, giống như còn có Tinh Tuyền và hố đen chậm rãi xoay tròn...

- Phù lão, lại phải nhờ vào ngươi rồi.

Chu đại chưởng sự nghiêm túc hành lễ.

Từ sau khi phát hiện ra nơi này, thật ra Yêu Nguyệt Thương Hội đã từng thử qua rất nhiều lần.

Đáng tiếc, bất luận là tu sĩ Phản Hư tu luyện thần thông hư không hoặc là bảo vật hư không gì đó đều không có cách nào cảm ứng được tọa độ hư không của hòn đảo kia.

Dưới tình huống không có tọa độ, nếu mạo muội tiến vào vết nứt hư không sẽ không phải là chuyện tốt gì.

Nếu nhất thời không cẩn thận, bọn họ có thể sẽ bị lạc ở trong Thái Hư.

- Lão phu sẽ cố hết sức...

Phương Tịch thở dài, trong tay hiện ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến.

Quảng Thiên Kiếm nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được lùi lại mấy bước. Con ngươi của Chu đại chưởng sự co lại.

- Các vị không cần căng thẳng, lão phu chỉ muốn mượn một luồng khí cơ Thiên Phượng trên quạt này để tăng cường cảm ứng thôi...

Phương Tịch ho khan một tiếng. Chỉ cần hắn không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác.

- Ha ha, thì ra là thế... trong pháp bảo này của đạo hữu chắc hẳn vận dụng linh vũ Thiên Phượng cấp bảy, còn là một cái đặc biệt quan trọng kia à?

Đông Thu Tử cười giảng hòa.

Bất luận yêu thú phi cầm gì, linh vũ và tinh huyết đều không phải là thứ có thể tùy ý lấy đi.

Đối với phi cầm, linh vũ quý giá cũng có hạn, sau khi mất đi có thể sẽ tổn hại tới căn cơ.

Phương Tịch phất nhẹ quạt lông.

Trong ánh sáng bảy màu lập lòe, ảo ảnh một con Thiên Phượng bay ra và giang cánh muốn bay.

Phương Tịch mượn khí cơ này, hắn phất tay đánh ra một ngọc phù có in Phượng Triện Văn màu bạc, tiến vào trong vết nứt hư không.

Một lát sau, Phương Tịch mở hai mắt ra, lắc đầu thở dài.

- Thế nào?

Trên gương mặt Chu đại chưởng sự đầy thấp thỏm hỏi.

- Nhất thời khó có thể tìm kiếm được, chỉ sợ vẫn cần mượn lực trận pháp...

Phương Tịch lắc đầu và vỗ một cái vào túi trữ vật.

Từng cây cờ trận màu trắng bạc hiện ra, trải rộng xung quanh người hắn, từng Phượng Triện Văn màu bạc hiện ra.

Hắn ngồi khoanh chân ở giữa trận pháp, Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến được đặt ở đầu gối đầu, hai mắt nhắm lại.

- Hả?

Đông Thu Tử nhìn thấy trận pháp màu trắng bạc này, đôi mắt lập tức sáng lên:

- Trận pháp hư không đơn thuần, quả nhiên cực kỳ hiếm thấy... Trình độ hư không của Phù lão chắc hẳn còn muốn vượt qua lão phu, đặc biệt ở trên phương diện hư không...

- Đông Thu Tử đại sư...

Quảng Thiên Kiếm khẽ đảo mắt và truyền âm hỏi thăm.

Bình Luận (0)
Comment