- Ngươi đừng có suy nghĩ xấu gì đấy. Bây giờ vị Phù lão này nhìn như đang cảm ứng, nhưng trận pháp này vừa có khả năng tăng cường cảm ứng hư không, còn có khả năng phòng ngự và đưa ra cảnh báo...
Đông Thu Tử thản nhiên trả lời một câu.
Quảng Thiên Kiếm bị lão già trông ngây ngô lại có vẻ thấu hiểu tình đời này chằm chằm vào, hắn lập tức giật mình, không còn dám có tâm tư gì nữa.
Mấy canh giờ sau, Phương Tịch mở mắt ra, trên mặt thoáng hiện ra ý cười.
- Xem ra đạo hữu có thu hoạch?
Đông Thu Tử đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần chợt mở hai mắt ra, cũng mỉm cười hỏi.
- May mắn không làm nhục sứ mạng!
Phương Tịch thản nhiên trả lời.
- Đạo hữu thật sự tìm được vị trí hòn đảo trong mảnh vỡ hư không kia sao?
Chu đại chưởng sự vui vẻ nói.
- Tất nhiên rồi.
Phương Tịch nhíu mày:
- Chỉ có điều kia chỗ hư không đó rất không ổn định, có hư không chảy loạn tồn tại... Trước hết phải lấy trận pháp ổn định, còn phải có bản tọa dẫn đường mới được.
- Nếu cần bất kỳ vật liệu bày trận nào, mong đạo hữu cứ nói thẳng.
Chu đại chưởng sự vô cùng khí phách, vỗ một cái vào túi trữ vật.
Vèo!
Một chiếc pháp thuyền màu trắng bạc hiện ra:
- Bản thương hội đặc biệt chuẩn bị chiếc Cửu Thiên Động Hư Thần Chu này cho lần hành động này. Tuy tốc độ độn địa của nó bình thường, nhưng miễn cưỡng có thể đi xuyên qua bên trong Thái Hư, còn có thể phòng ngự hư không chảy loạn và gió bão...
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, không khỏi gật đầu.
Tuy người này nói hơi quá lời, nhưng nó chống đỡ mấy đợt cơn lốc hư không sẽ không phải là vấn đề lớn.
Mấy ngày sau, một trận pháp màu trắng bạc cực lớn gần như bao phủ cả vết nứt hư không.
Phương Tịch và Chu đại chưởng sự leo lên Cửu Thiên Động Hư Thần Chu, hai bên cùng phát động pháp lực, chiếc thần chu thuyền hóa thành linh hạm cực lớn dài tới trăm trượng, trên thân hạm có từng phù văn màu trắng bạc lập lòe, lao đầu vào bên trong khe nứt hư không.
- Phù lão không ngờ bằng lòng cùng bản tọa mạo hiểm, quả thật là vinh hạnh của bản tọa.
Chu đại chưởng sự nhìn Phương Tịch, cảm giác càng lúc càng không nhìn thấu được người này.
Phương Tịch tự động đề nghị dẫn đường, để lại Đông Thu Tử và Quảng Thiên Kiếm ở bên ngoài trông coi pháp trận, lập tức phối hợp tác chiến, sẽ không sợ ba vị Phản Hư của Yêu Nguyệt Thương Hội liên thủ, đánh ngã hắn ở trong vết nứt hư không sao?
- Chu đại chưởng sự nói đùa, lão phu chẳng qua được người ta nhờ cậy nên phải cố gắng làm việc mà thôi.
Trong lòng Phương Tịch lại bất đắc dĩ.
Hắn dám đi sâu vào khe nứt hư không, dĩ nhiên là vì trình độ hư không của bản thân thâm hậu.
Hơn nữa, hắn có thể lập tức chạy đến hạ giới mà thôi...
Giống như hắn dám đến chiến trường, không lo lắng về đường lui.
Người thật sự phải lo lắng trái lại là ba vị tu sĩ Phản Hư này.
Lúc này, Phương Tịch đứng ở đầu thuyền Cửu Thiên Động Hư Thần Chu, lấy trình độ hư không của bản thân cảm ngộ một đường linh cơ kia.
Vù vù!
Một cơn lốc hư không sinh ra, đánh vào bên ngoài của Động Hư Thần Chu, khiến vô số phù văn sáng lên.
Chu đại chưởng sự nhìn thấy cảnh tượng này, cơ mặt không khỏi khẽ giật giật. Trong lòng hắn biết, nếu bọn họ ở lâu bên trong Thái Hư, có khả năng Cửu Thiên Động Hư Thần Chu này sẽ bị tổn hại, sau đó đến lượt hai người bọn họ phải chết.
- Không hổ danh là vùng đất Thái Hư!
Phương Tịch khen ngợi và điều khiển Cửu Thiên Động Hư Thần Chu giống như một con cá nhỏ linh hoạt lướt ngang qua con sông điên cuồng chảy mạnh trong bóng tối.
Cho dù có vô số mạch nước ngầm, đá ngầm và cạm bẫy, nhưng không có cách nào ngăn cản được con cá nhỏ này đi tới.
Cá nhỏ bỗng nhiên nhảy lên, liền lên một chỗ hòn đảo giống như tảng đá ngầm giữa hồ.
Vút!
Phương Tịch hóa thành một luồng ánh sáng hạ xuống hòn đảo.
Chỉ thấy hòn đảo này chỉ khoảng mười nghìn trượng, ở trong Thái Hư nhỏ bé giống như một bụi bặm.
Nếu không phải nó vừa khéo ở gần một vết nứt hư không, hắn còn tưởng thật sự rất khó có thể tìm được.
Lúc này, thần thức của hắn đảo qua, lại thấy hòn đảo này có xám trắng, giống như thứ gì đó hoá thạch.
Mà ở trên một khối hoá thạch cực lớn lại mọc ra một bông hoa kỳ lạ.
Bông hoa này lớn bằng miệng chén, rễ cành giống như rồng cuộn, lá của nó giống như Phượng Hoàng giang cánh, trong nhụy hoa hình như có mờ ảo con Giao Long và Thiên Phượng dây dưa, chơi đùa...
- Long Huyết Phượng Tủy Hoa!
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lập tức sáng lên, bước thẳng tới.
Đúng lúc này, hắn xoa túi linh thú nào đó, trên mặt hiện ra vẻ ngẫm nghĩ.
Vèo!
Hắn há miệng, Thần Anh Kiếm bay ra và hóa thành kích thước bằng cánh cửa, đào cả bông hoa kỳ lạ cùng khối đá nham thạch xám trắng ở phía dưới lên.
- Đạo hữu...
Chu đại chưởng sự nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nhíu mày.
Nhưng hắn nghĩ tới dựa theo giao hẹn lúc trước, Long Huyết Phượng Tủy Hoa thật sự thuộc về người này, hắn cũng không tiện nhiều lời nữa.