Hắn chỉ coi như Phương Tịch quá tham lam, đào cả khối hoá thạch và bùn đất bên dưới rễ lên thôi.
Trong tay người này hiện ra một pháp bảo hình la bàn. Hắn đi dọc dọc theo hoang đảo này, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm vài từ.
Cuối cùng, vẻ mặt hắn càng lúc càng rạng rỡ.
- Tật!
Chu đại chưởng sự dùng hai tay bấm quyết, một pháp lực đánh ra, tiến vào trong la bàn.
Oong!
Trên la bàn, một tầng ánh sáng màu lam sậm lóe lên, tiếp theo hiện ra ảo ảnh hòn đảo này.
Có thể nhìn thấy ở giữa hòn đảo là thi thể một con Giao Long cùng một con Thiên Phượng đang quấn lấy nhau.
Phương Tịch thu gốc Long Huyết Phượng Tủy Hoa này vào trong túi trữ vật, trong lòng lập tức trấn tĩnh, mỉm cười nói:
- Chúc mừng Chu đạo hữu, Yêu Nguyệt Thương Hội đã thu được một đôi thi thể của long phượng, tương lai có thể sẽ có thêm một đôi khôi lỗi tiêu chuẩn cấp bảy.
- Ha ha, cảm ơn đạo hữu tướng đã nhường...
Chu đại quản sự hơi tiếc nuối:
- Chỉ là rồng phượng này hình như chết quá lâu, đã hóa thạch... chỉ sợ duy nhất có vị trí đạo hữu vừa đào mới có máu.
Hắn đi tới chỗ Phương Tịch đào Long Huyết Phượng Tủy Hoa lúc trước, chỉ thấy đất ở đây có màu đỏ sậm đã lõm xuống thật sâu, chảy ra một ít chất lỏng màu nâu đen...
- May là vẫn có một chút huyết mạch chuyển động, chẳng trách có thể nuôi dưỡng linh dược thiên địa như vậy.
Chu đại chưởng sự thì thào một tiếng. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh kiếm gãy.
Thanh kiếm gãy có màu đỏ kèm theo một mùi máu tanh khó diễn tả được.
Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm vài từ, đánh từng pháp quyết vào trong kiếm gãy.
Thanh kiếm gãy này lập tức bay ra, rơi vào trong hố máu này, mặt ngoài hiện ra từng hoa văn giống như mạch máu.
Cuối cùng, ở vị trí chuôi kiếm có một con Ma Nhãn màu đỏ tươi mở ra, chảy ra từng giọt máu và nước mắt.
Ở trong hư không, nước mắt máu này lại phát ra một tiếng ngân dài, hóa thành hình rồng hoặc hình phượng muốn bay đi.
- Thu!
Chu đại chưởng sự điên cuồng phun ra pháp lực, từng luồng ánh sáng màu đỏ bao quanh những huyết long, huyết phượng này, khiến chúng rơi vào trong một bình ngọc, không ngờ phát ra âm thanh giống như kim ngọc va chạm vào nhau.
- Không ngờ bảo vật này của đạo hữu có thể tinh luyện tinh huyết?
Phương Tịch lộ vẻ kinh ngạc.
Thật ra phương pháp tinh luyện tinh huyết rất đơn giản, tu sĩ cao cấp cơ bản đều sẽ biết. Nhưng luyện tinh huyết đã thối nát từ lâu thành tinh huyết mới lại không hề tầm thường.
Hắn thấy vị Chu đại chưởng sự này có phần tài cao giấu kỹ.
- Ha ha, chẳng qua năm đó có cơ duyên xảo hợp, thu được thanh Huyết Ẩm Kiếm này mà thôi...
Chu đại chưởng sự lại giải thích vài câu:
- Huyết Ẩm Kiếm là chí bảo của Huyết Đạo, do Huyết Ma năm đó sử dụng. Huyết Ma này cũng là một vị tu sĩ có tài năng tuyệt vời trong Nhân tộc ta. Mặc dù hắn là ma tu, nhưng có thiên phú đặc biệt xuất sắc trên phương diện công pháp huyết đạo, thậm chí tu thành Hợp Thể... Về sau hắn tùy ý huyết tế tu sĩ Nhân tộc, cuối cùng chọc cho trời giận người oán, bị Nhân Tộc Ngũ Tử đời đó truy sát, cuối cùng thân chết đạo tiêu... Thanh Huyết Ẩm Kiếm này vốn là chí bảo Hợp Thể nhưng bị gãy, rơi xuống trình độ cấp sáu.
- Thì ra là thế...
Phương Tịch cười không nói gì. Một thanh kiếm uống máu cấp sáu chưa chắc đã làm được điểm này. Hắn nghi ngờ vị Chu đại chưởng sự này còn âm thầm tu luyện công pháp và bí thuật huyết đạo!
Chẳng qua điều này cũng là rất bình thường.
Tu sĩ cao cấp của Nhân tộc cơ bản đều sẽ giữ lại một vài con át chủ bài, đây là kinh nghiệm sinh tồn tất yếu.
- Dựa theo giao hẹn, vẫn mong đạo hữu nhận lấy phần tinh huyết này.
Chu đại chưởng sự cười và đưa hai bình ngọc cho Phương Tịch.
Phương Tịch cũng không khách sáo, thu vào và nói:
- Nếu vậy, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi... Ở lại lâu trong Thái Hư chung quy không phải là chuyện tốt.
- Tất nhiên rồi!
Chu đại chưởng sự và Phương Tịch đi lên Cửu Thiên Động Hư Thần Chu, lao tới trong không trung.
Tiếp theo, hai tay hắn bấm pháp quyết, lấy ra một bảo vật động thiên.
Bảo vật này giống như một động phủ tinh xảo. Lúc này, nó hấp thu Tiên Nguyên Khí và bỗng nhiên lớn lên, hóa thành một cung điện cực lớn tinh tế đẹp mắt không gì sánh được.
- Thiên Cơ Các?
Phương Tịch nhìn thấy ở trên cung điện còn có ba triện văn cổ.
Trước đây, chân thân của Đông Thu Tử đại sư đã trốn ở trong một bảo vật động thiên.
Lúc này, cổng cung điện không ngừng mở rộng, thậm chí chậm rãi nuốt hết cả hòn đảo mười nghìn trượng này...
“Pháp lực này cũng không đúng... quá hùng hậu.”
Phương Tịch nhìn Chu đại chưởng sự, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn cảm giác nếu mình đối địch với Chu đại chưởng sự này, không biết có thể lại có từng vị tu sĩ Phản Hư nhảy từ trong Thiên Cơ Các ra không?
Chẳng qua dù sao bản tôn còn đang kiếm cơm ở Yêu Nguyệt Tiên Thành. Nếu mình giết chết Phản Hư của Yêu Nguyệt Tiên Thành, hình như không tốt lắm.