Có thể tu luyện tới cảnh giới Phản Hư, còn là lão tổ một phương, sao có thể không nghiền ép tu sĩ phía dưới?
Lão tổ Vương gia này nói như thế, rõ ràng là không muốn lên chiếc thuyền Thiên Yêu Hội này!
- Hừ, lựa chọn của đạo hữu có phần không khôn ngoan rồi. Hôm nay, không chừng ngươi sẽ phải mất mạng ở đây, có lẽ tương lai Vương gia sẽ bị hủy diệt bởi điều này đấy!
Kiều lão quái uy hiếp nói.
- Chuyện của Vương gia không cần đạo hữu lo lắng, con cháu tự có phúc của con cháu. Nếu Vương gia bị diệt... Lão phu sẽ trả thù kẻ ra tay!
Phương Tịch cười lạnh trả lời.
Người của Vương gia chết hay sống thì liên quan gì tới họ Phương hắn?
- Tốt, đạo hữu có tâm tính quyết đoán, thực sự nên gia nhập vào phe của lão phu này.
Kiều lão quái tán thưởng một tiếng, một con huyết thi bỗng nhiên hiện ra ở sau lưng Phương Tịch, hai huyết trảo vươn ra.
Vù!
Trên đại trận Đại Kim Cương Bí Mật Tam Thừa Chú Đàn lập tức lóe lên một chùm hào quang màu vàng, theo phạm âm vang lên, còn có vô số Phạm văn màu vàng hiện ra.
Hai huyết trảo gần như có thể xé rách phòng ngự của yêu thú cấp sáu, lại bị Phạm văn màu vàng ngăn cản, không có cách nào tiến thêm.
Ánh sáng màu vàng nhất thời hiện ra, xuất hiện gương mặt thật của huyết thi. Gương mặt của hắn gầy gò, mắt đen, lúc lúc ẩn lúc hiện, không ngờ có phần tương tự với Kiều lão quái.
- Từ trước tới nay, phương pháp chế luyện ma thi đều có một bí quyết, chính là dùng quan hệ huyết thống của bản thân để chế luyện thành ma thi, tiện thao túng...
Trong tay Phương Tịch cầm lấy Phạm Âm Kim Linh, lắc nhẹ.
Theo tiếng chuông lanh lảnh, từng sóng gợn màu vàng nhộn nhạo rơi vào trên huyết thi.
Trên gương mặt của huyết thi vô cảm, trên thân đột nhiên hiện ra ánh sáng màu vàng, xuất hiện số lượng lớn bong bóng máu rồi nhanh chóng phục hồi như cũ.
Phía khác, Thạch Tiên Tử phát ra một tiếng kêu khẽ, trên Vạn Hoa Bảo Giám có ánh sáng bảy màu lóe lên, một con ma thi với gương mặt xanh đen, móng tay dài, trên người mặc bộ giáp xanh đen đờ ra.
Hình như nàng và Kiều lão quái cũng không nói chuyện được.
- Hai vị đạo hữu, Xích mỗ không đúng... Nếu hôm nay có thể trở về thành, lão phu bằng lòng trả gấp đôi thù lao tiên ngọc!
Xích Tùng Tử liên tục vung vẩy Xích Tùng Bảo Thụ, nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng hối hận.
- Đạo hữu nói vậy, lão phu lại tưởng thật đấy.
Phương Tịch bí mật truyền âm, cười nói:
- Chỉ là lúc này vẫn phải nghĩ ra một kế thoát thân mới được... Bây giờ bên ngoài có đại trận phong tỏa, trong có Kiều lão quái càn rỡ. Nếu chúng ta đều chết trong trận, thù lao nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi.
- Vương đạo hữu hình như có kế sách phá địch?
Vẻ mặt Thạch Tiên Tử thoáng động.
- Hì hì... Tuy không có kế sách khiến kẻ địch rút lui nhưng có một cách chạy thoát thân. Lão phu gặp cơ duyên đổi được mấy thanh Phá Trận Trùy trong hội đấu giá ngầm. Phá Trận Trùy này được chế tạo bằng sừng của Tam Giác Nguyên Tê cấp sáu, vốn có khả năng phá giải đối với trận pháp... Nếu thi triển về một chỗ, chắc hẳn không khó mở ra một con đường chạy trốn tạm thời!
Phương Tịch nhìn về phía Xích Tùng Tử:
- Chỉ là Phá Trận Trùy này có giá rất cao, còn là con át chủ bài bảo toàn tính mạng của lão phu...
- Chờ đến khi quay về Yêu Nguyệt Tiên Thành, đạo hữu tiêu hao bao nhiêu, lão phu đều bao hết!
Xích Tùng Tử nói năng đầy khí phách hào hùng.
- Như vậy rất tốt! Vẫn mong Thạch Tiên Tử làm chứng!
Phương Tịch cười ha ha và giơ tay lên đánh ra hai tấm phù lục.
Hai trận pháp cỡ nhỏ lập tức hình thành, một bên có vạn sấm sét chạy qua, một bên là cuồng phong mơ hồ... bỗng nhiên dung hợp, hóa thành hai màu xanh tím.
- Đây là... Hỗn Trận?
Sắc mặt Kiều lão quái chợt biến đổi, sai mấy ma thi hộ vệ ở trước người mình.
- Nổ!
Phương Tịch mỉm cười, cho nổ hai trận pháp cao cấp.
Lúc trước, hắn đã mở rộng Đại Kim Cương Bí Mật Tam Thừa Chú Đàn, bao phủ lấy đám người Xích Tùng Tử và Thạch Tiên Tử vào bên trong trong.
Lúc này nhìn hai màu xanh tím bên ngoài trận pháp cuốn ra, vẻ mặt hắn ôn hòa nói với Xích Tùng Tử:
- Đạo hữu... ba trận phù này cũng phải ghi sổ đấy!
Loại trận phù này dĩ nhiên là do hắn tự mình vẽ ra, bây giờ cũng coi như tự sản tự tiêu.
Ở Địa Tiên Giới đã sớm lưu truyền về đạo trận phù, chỉ có điều phần lớn đều tương đối cấp thấp.
Đến cảnh giới của Phương Tịch lúc này, lại nghĩ tới nâng cao và dung hợp.
Dù sao bất luận trận pháp hay phù lục, thậm chí luyện đan, luyện khí... sau khi đạt tới cấp cao đều mơ hồ trăm sông đổ về một biển.
Theo Phương Tịch thấy, lại có đan khí dung hợp, phù khí dung hợp… có tuyến đường khác nhau.
Có thể bách nghệ tu tiên đạt đến cấp cao, cuối cùng sẽ đi về hướng trăm sông đổ về một biển!
Năm trăm năm trước, nhờ vào Thái Nhất và sự nỗ lực của bản thân, trình độ trận pháp, phù lục của hắn đã tiến triển cực nhanh.