- Bản tông đã sắp xếp, càng là cung điện có vị trí cao lại đại biểu cho địa vị của tu sĩ ở đó càng cao hơn... chỗ cao nhất của Vạn Tinh Cung chính là nơi lão tổ của bản môn... Trích Tinh Tử ẩn cư tu luyện!
Tinh Vân Tử giới thiệu vài câu, dẫn theo mấy người tới đến một chỗ đài bạch ngọc.
Đài này có phạm vi mấy trăm trượng, ở trung tâm có hai cột bạch ngọc đứng sừng sững, ở trên cột khắc vô số chữ triện.
Trong đó có xen lẫn rất nhiều Phượng Triện Văn, khiến Phương Tịch không rời mắt.
Mà ở trong cột bạch ngọc lại có một vòng xoáy giống như Tinh Tuyền đang chậm rãi xoay tròn, giống như cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh...
- Nơi này chính là lối vào bí cảnh Tinh Thần Tiên Phủ.
Tinh Vân Tử đi tới trước vòng xoáy Tinh Tuyền, nói với đám người Phương Tịch:
- Tiến vào Tinh Thần Tiên Phủ cần tiêu hao một Phi Tinh Tiên Phù, phù này vô cùng quý hiếm, trong đó chứa lực ngôi sao sẽ không ngừng tiêu hao sau khi các ngươi tiến vào Tiên phủ, khoảng mười ngày sẽ tiêu hao hết, các ngươi sẽ bị Tiên phủ bài xích ra...
“Rõ ràng là hạn chế thời gian chúng ta thăm dò, nghe lại có vẻ rất đường hoàng...”
“Tinh Thần Tông ngươi có thể đào quặng ở trong Tinh Thần Bí Cảnh... Rõ ràng đã tìm được phương pháp giải quyết.”
Trong lòng Phương Tịch oán thầm nhưng vẫn nhận lấy một miếng phù lục trong tay Tinh Vân Tử.
Phù này có màu tím lam, trên đó có từng chữ triện giống như nòng nọc đang không ngừng tản ra ánh sao.
Bí phù này độc nhất vô nhị, cho dù là Phù Sư cao cấp cũng khó có thể mô phỏng chế tạo ra.
Hơn nữa, Phương Tịch nghi ngờ lực ánh sao trong đó là do bí bảo nào đó hoặc bí thuật đặc biệt của Tinh Thần Tông tinh luyện ra, xét từ nguồn gốc đã ngăn chặn được khả năng mô phỏng chế tạo ra.
- Cảm ơn tông chủ đã giải thích nghi ngờ.
Xích Tùng Tử cười khanh khách, chắp tay nói cảm ơn, hình như hoàn toàn không chú ý.
- Ừ, đây là bản đồ trong Tinh Thần Tiên Phủ đã thăm dò ra, trong đó có vài chỗ cấm địa và quan trọng của bản môn, vẫn mong các vị đừng quấy rầy...
Tinh Vân Tử lại đưa ra mấy miếng ngọc giản. Lúc này, hắn mới dùng hai tay bấm pháp quyết, nguyên khí thiên địa cuồn cuộn trút xuống, rơi vào trong hai cột bạch ngọc.
Từng Phượng Triện Văn trên đó lần lượt phát sóng giống như sống lại, tiến vào trong Tinh Tuyền.
Tốc độ vòng xoáy ngôi sao chuyển động bỗng nhiên nhanh hơn.
Đám người Xích Tùng Tử liếc mắt nhìn nhau, hóa thành từng luồng ánh sáng bay vào trong Tinh Tuyền, đảo mắt đã biến mất.
Tinh Vân Tử nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra ánh mắt phức tạp không hiểu.
- Đáng tiếc... Chỉ tới mấy người...
Rất lâu sau, hắn mới lặng lẽ thở dài.
Nếu lần này có đại trưởng lão tiên thành hoặc Đông Thu Tử đích thân dẫn đội, hoặc số lượng trưởng lão Phản Hư vượt quá mười người, Tinh Vân Tử thật sự không biết mình sẽ lựa chọn thế nào đâu.
Có lẽ hắn sẽ đặt điểm hạ xuống ở nơi vô cùng nguy hiểm nằm sâu bên trong bí cảnh, vây khốn đám người này!
Kể từ đó, sự uy hiếp của Yêu Nguyệt Tiên Thành sẽ giảm mạnh, không có cách nào uy hiếp được địa vị của Tinh Thần Tông.
Về phần danh tiếng gì đó?
Tu sĩ cấp thấp có thọ nguyên quá ngắn ngủi, qua hơn mấy trăm ngàn năm sẽ không còn mấy người nhớ tới chuyện này...
...
Cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.
Phương Tịch nắm trong tay mấy Phượng Triện Văn Phù Lục, thần thức liên kết với Chư Thiên Bảo Giám, chuẩn bị sẽ rút lui bất kỳ lúc nào.
Trong chớp mắt tiếp theo.
Trước mắt có ánh sáng màu bạc lóe lên, mấy người bọn họ đã đi tới trên một chỗ bình nguyên màu tím.
Ở trong thảo nguyên nở rộ một loại hoa cỏ màu tím, từng điểm sáng giống như ngôi sao lập lòe ở trong hoa cỏ.
Phóng tầm mắt nhìn lại, giống như hàng trăm triệu ngôi sao chìm nổi, mênh mông như biển rộng.
- Biển sao!
Xích Tùng Tử thở hắt ra một hơi. Đây là nơi tương đối an toàn trong bản đồ bí cảnh, đại biểu đã được thăm dò nhiều lần, không còn lại cơ duyên gì nữa.
- Các vị đạo hữu, không bằng chúng ta cùng đi thăm dò khu Tiên Cung được không?
Hắn suy nghĩ và nhìn về phía Phương Tịch cùng các tu sĩ khác.
Khu Tiên Cung là một dãy những cung điện trải dài, có rất nhiều cấm chế, vô cùng nguy hiểm đối với tu sĩ Phản Hư.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có linh đan diệu dược, di hài tu sĩ, thậm chí vật liệu quý hiếm xuất hiện...
Kết quả, Xích Tùng Tử lại thấy Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử cùng nhìn về phía lão tổ Vương gia, rõ ràng là dáng vẻ mặc cho lão tổ Vương gia sai đâu đánh đó, trong lòng hắn không khỏi khó chịu.
Bàn về tướng mạo, hắn tự nghĩ mình đâu kém gì lão tổ Vương gia...
- Không.
Phương Tịch bấm vòng phật châu trong tay, vẻ mặt rất phật hệ:
- Lão phu tới đây chỉ muốn tìm hiểu Long Văn Bích một lúc... Mời các vị đạo hữu cứ tự tiện.
Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ thất vọng.