Các nàng trả giá đắt và cống hiến để đổi từ tiên thành lấy chỉ tiêu tiến vào bí cảnh, không có khả năng chỉ để tìm hiểu Long Chương Văn.
Làm tu sĩ cao cấp, tuy bọn họ có thiện cảm với lão tổ Vương gia, nhưng ở trước mặt cơ duyên, bọn họ vẫn lựa chọn điều sau.
- Nếu vậy, lại cầu chúc đạo hữu tìm hiểu thành công.
Xích Tùng Tử chắp tay một cái và hóa thành một luồng ánh sáng lao về phía khu vực Tiên Cung.
Thần Tiên Tử khẽ thở dài, đi theo Xích Tùng Tử.
- Vương đạo hữu... Chẳng lẽ ngươi không động tâm đối với bí cảnh này sao?
Thạch Tiên Tử dừng lại một lát, lặng lẽ ngắm nhìn biển sao này, bỗng nhiên mở miệng hỏi thăm.
- Đối với lão phu, nghiên cứu Long Chương Văn vẫn là ổn thỏa nhất... Muốn cơ duyên ở địa vực khác nhất định sẽ có nguy cơ. Vẫn mong tiên tử đi đường cẩn thận... Hoang thú ngôi sao trong bí cảnh Tiên phủ vẫn khó đối phó đấy.
Phương Tịch cầm lấy phật châu, chắp tay nói.
- Ừ...
Thạch Tiên Tử đáp ứng một tiếng, cuối cùng cũng đi xa.
Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh không một bóng người.
Phương Tịch chăm chú nhìn biển sao bên dưới, lại bỗng nhiên nở nụ cười. Tuy tu tiên giả có thể trường sinh nhưng vẫn phải bỏ ra rất nhiều thời gian tu luyện công pháp, vẽ phù lục, đột phá bình cảnh... Bởi vậy quả thật không nỡ lãng phí từng giây từng phút nào, gặp phải cơ duyên càng không bất chấp tất cả nhào tới.
Nhưng đối với hắn, hắn không cần cấp bách như vậy.
Cho dù Tinh Thần Bí Cảnh này không có cách nào lợi dụng lại, mất đi một cơ duyên cũng không có gì đáng tiếc.
Địa Tiên Giới vô cùng rộng lớn, cơ duyên liên quan với Long Chương Văn cũng không phải chỉ có ở một chỗ.
Chỉ cần hắn sống được đủ lâu, sau này luôn có thể gặp được.
Hắn lấy ra ngọc giản do Tinh Vân Tử đưa ra, để một tia thần niệm tiến vào trong đó.
Làm phẩm vật tặng kèm, bản đồ trên ngọc giản này quả nhiên vô cùng mơ hồ giản lược, chỉ đánh dấu đại khái mấy chỗ không nguy hiểm.
Long Văn Bích lại là một trong số đó.
Còn có vài chỗ lại đánh dấu màu đỏ chính là cấm địa. Mỏ quặng tiên ngọc của Tinh Thần Tông chắc hẳn cũng nằm trong đó.
Phương Tịch không muốn tìm hiểu tin tức.
Cho dù muốn đi, cũng phải chờ sau khi lão tổ Vương gia ra khỏi bí cảnh, lại để cho Ngoại Đạo Hóa Thân đi tới, hoàn toàn phủi sạch quan hệ...
Hắn hóa thành một tia sáng lao về phía Long Văn Bích.
...
Long Văn Bích.
Nơi này chính là một tường ngọc dài đến vài dặm, trên đó có hoa văn của Chân Long.
Chỉ là ở điểm cuối lại trơn nhẵn, dường như bị người nào đó dùng một kiếm chặt đứt, tiếp theo rơi xuống vậy.
Ở xung quanh Long Văn Bích còn có nguyên khí thiên địa cuồng bạo, hình thành màn gió.
Nếu không có tu vi Phản Hư, quả thật khó có thể đến được trước tường ngọc.
Ngày này.
Nguyên khí thiên địa nổ mạnh, hóa thành bàn tay lớn màu vàng đất bỗng nhiên xé mở màn gió.
Phương Tịch cầm phật châu trong tay, bên thắt lưng đeo chuông hoàn bội kêu đinh đinh, đi tới dưới bức tường ngọc.
Hắn nhìn xung quanh một lúc, lập tức kinh ngạc:
- Không ngờ không hề có người nào tới... Xem ra lực chiến đấu Phản Hư của Tinh Thần Tông đã như trứng chọi đá sao?
Nhìn Long Văn Bích phía trước dài mấy dặm, trong mắt Phương Tịch lóe sáng.
Đa Bảo Đồng Thuật được vận chuyển, tường ngọc này phát ra bảo quang mãnh liệt, thậm chí hình thành cảnh tượng chín rồng xoay quanh ở trên khoảng không, tuyệt đối là một món bảo vật hiếm có.
Nhưng Tinh Thần Tông lại mặc cho nó ở mảnh đất nhiều năm, rõ ràng không rời đi.
Phương Tịch cẩn thận quan sát kỹ, chỉ thấy ở bên trong tường ngọc hình như có long văn bơi qua bơi lại.
Lúc nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra long văn di chuyển kia chính là do vô số Long Chương Văn với nét bút như rồng bay phượng múa tạo thành.
Nó hình như sinh ra và sống ở bên trong tường ngọc, nhìn lâu thậm chí còn không ngừng di chuyển, khiến cho người ta có cảm giác đầu váng mắt hoa.
- Nếu có thể lấy đi, thật là chuyện tốt!
Phương Tịch lẩm bẩm một tiếng và đi tới trước tường ngọc.
Hắn vươn tay ra, phát hiện Long Văn Bích này không ngờ không hề có cấm pháp, giống như một vật chết.
Nhưng với thể phách của hắn bây giờ có thể tương đương với yêu thú tiêu chuẩn cấp bảy, hắn xoa ở trên tường ngọc, bát kể dùng sức thế nào cũng không thể khiến Ngọc Bích bị tổn hại.
- Quả nhiên không cầm đi được, bằng không Tinh Thần Tông đã sớm dọn sạch...
Phương Tịch thở dài, hai tay bấm pháp quyết và thử lại.
Một pháp lực rơi vào phía trên Long Văn Bích, không ngờ trực tiếp tiêu tan...
Tiếp theo, bất luận là loại pháp bảo, phù lục, thậm chí trận pháp nào... cũng không có cách nào khiến Long Văn Bích di chuyển được một phần.
Phương Tịch sợ sẽ gây động tĩnh quá lớn nên không dám lấy ra Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm trực tiếp cho Long Văn Bích một kiếm.
- Nếu vận dụng lực hư không của Chư Thiên Bảo Giám chắc hẳn có thể dọn đi được…