Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1633 - Chương 1796 - Phù Du Ký Sinh 4

Chương 1796 - Phù du ký sinh 4
Chương 1796 - Phù du ký sinh 4

Chờ đến một nén hương sau.

Ào ào!

Theo tấm phù lục cuối cùng cháy hết, trận pháp cấp sáu ban đầu ầm ầm sụp đổ.

Đây cũng là sự giới hạn của phù trận thuật, có thời hạn nhất định!

- Các ngươi... đều phải chết!

Con sư tử xanh chín đầu đã bị khiêu khích đến cực hạn, nó tức giận muốn bốc khói, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Huyền Quy.

- Nghiệt súc!

Mà lúc này, xung quanh không ngờ xuất hiện thêm mấy vị tu sĩ Phản Hư, đó là viện quân chạy tới.

Trong đó, Đông Thu Tử đại sư đeo giỏ trúc, vẻ mặt nghiêm nghị:

- Con sư tử xanh chín đầu... nằm hàng đầu trên bảng truy nã của Vạn Linh Tông... Nếu giết con yêu này có thể đi tới Vạn Linh Tông đổi lấy không ít thứ tốt. Có lẽ lão phu còn có thể chế luyện thêm một khôi lỗi tiêu chuẩn cấp bảy! Các ngươi lược trận cho lão phu!

Đông Thu Tử phân phó một tiếng và vỗ một cái vào giỏ trúc trên lưng.

Hai ánh sáng màu xám trắng bay ra, hóa thành hai khôi lỗi long phượng che khuất bầu trời.

Phần lớn xương cốt của chúng đều lộ ra bên ngoài, hiện ra một ánh sáng màu xám trắng dữ tợn, có khí tức yêu thú cấp bảy tản ra bốn phía.

- Đi!

Đông Thu Tử chỉ tay về phía con sư tử xanh chín đầu, một con rồng xương lập tức rít gào một tiếng và lao tới.

- Đáng chết!

Mấy cái miệng của con sư tử xanh chín đầu mở ra to như chậu máu, từng sấm sét, ngọn lửa rơi vào trên thân rồng xương nhưng không để lại dấu vết gì.

Trái lại, con rồng xương gào thét một tiếng, long trảo chộp một cái.

Ba ánh sáng màu trắng xám lấp lánh lóe lên.

Con sư tử xanh kêu thảm một tiếng, vị trí vai trái đã hiện ra ba vết máu!

Chiếp!

Con phượng xương giang cánh bay lượn, quay quanh một lát, từ trong đôi cánh chim đầy lỗ thủng không ngừng rơi xuống những hào quang màu bạc.

Nó nhìn như lược trận, trên thực tế là đang phong tỏa hư không, ngăn chặn khả năng chạy trốn của con sư tử xanh chín đầu.

Con phượng xương bỗng nhiên ngân dài một tiếng, từ trong mỏ nó xuất hiện một cái kim châm nhỏ màu bạc.

- Ngang!

Con sư tử xanh chín đầu kêu thảm một tiếng, trên thân có thêm một lỗ máu lớn bằng ngón cái.

- Hay!

- Đông Thu Tử đại sư uy vũ!

- Lấy khôi lỗi thuật của đại sư, chỉ sợ cho dù chống lại tu sĩ Hợp Thể cũng có thể đánh một trận!

Xích Tùng Tử hưng phấn tới đỏ cả mặt.

Thần Tiên Tử và Thạch Tiên Tử lại nhìn Huyền Quy cấp sáu phía dưới Phương Tịch, trong đôi mắt đẹp liên tục phát ra ánh sáng kỳ dị, trên mặt còn lộ vẻ u oán.

- Khụ khụ... Hai vị tiên tử, linh sủng của lão phu vừa mới thăng cấp, chưa thể báo cho các ngươi biết, vẫn xin các ngươi thứ tội.

Phương Tịch cười tủm tỉm dựa vào linh quy, liếc mắt đưa tình với hai vị tiên tử. Xích Tùng Tử thấy vậy thì cực kỳ hâm mộ, trong lòng cũng âm thầm chua xót.

“Xem tình hình thế nào, thật sự phiền phức rồi...”

Ai đoán được trong lòng Phương Tịch lại đang không ngừng lo lắng.

Bởi vì trong cảm ứng của bản thể, mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám kia lại càng tới gần hơn...

...

Một lát sau, theo long phượng đồng loạt kêu lên, ba cái đầu của con sư tử xanh chín đầu kêu thảm một tiếng, bị bóp nát!

- Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!

Đông Thu Tử thao túng khôi lỗi, vẫn chưa phát hiện có gì không đúng.

Bỗng nhiên, một Thiên Yêu Khí chợt bạo phát, nhanh chóng tiếp cận.

Vèo vèo!

Vô số phi kiếm màu đen giống như mưa bụi ầm ầm bay tới, kiếm ý mơ hồ kèm theo ý cảnh giống như sơn thủy vẩy mực.

- Có người tới cứu, nhất định là dư nghiệt của Thiên Yêu Hội!

Thần Tiên Tử vỗ một cái vào chiến giáp, trên đó có từng phù văn lập lòe, bỗng nhiên hóa thành một người khổng lồ mặc giáp màu vàng đội trời, đạp đất.

Thạch Tiên Tử cầm Vạn Hoa Bảo Giám trong tay, bảo vệ ở trước mặt Phương Tịch.

- Hừ!

Đông Thu Tử đại sư lẫm liệt không hề khiếp sợ, trong giỏ trúc của hắn lại bay ra một khôi lỗi mặc giáp bạc cầm tấm lá chắn lớn tối đen ngăn cản ở trước người.

Bóng dáng ngự kiếm kia lao tới gần với tốc độ cực nhanh, có thể nhìn thấy đó chính là một vị tu sĩ Nhân tộc, trên mặt có hoa văn đen như mực vậy.

- Mặc Văn? Đây là kẻ bại hoại của Nhân tộc... Giết không tha!

Xích Tùng Tử nổi giận gầm lên một tiếng, Xích Tùng Diệu Thụ quét qua.

Gần nửa phi kiếm giống như mưa bụi bay đầy trời đã tiêu tan, lại dẫn dắt nguyên khí thiên địa hóa thành một bức tranh thủy mặc.

Bức tranh thuỷ mặc chỉ có một quyển, hình như có hiệu quả phân cách không gian, muốn tách rất nhiều tu sĩ Phản Hư và con sư tử xanh chín đầu ra.

- Mới chỉ là một vị Phản Hư trung kỳ, quả thật là nằm mơ!

Thạch Tiên Tử nhìn kia một bóng người có hoa văn màu mực trên mặt kia lại không khỏi cười lạnh, Vạn Hoa Bảo Giám trong tay nàng hóa thành hoa cỏ kỳ lạ đầy trời, từng bông nở rộ...

- Không tốt!

Sắc mặt Phương Tịch lại khủng hoảng, bỗng nhiên đánh ra một phù lục màu trắng bạc.

Từng tia sáng bạc lập lòe, bỗng nhiên xé rách bức tranh thủy mặc kia.

Bình Luận (0)
Comment