- Không ngờ nghĩ ra được loại thủ pháp này, mượn lực lượng chư thiên của mảnh vỡ... ý tưởng thật tốt.
- Chỉ tiếc là... ta căn bản không tinh thông luyện khí, xem vẫn không hiểu nhiều lắm!
Ánh mắt Phương Tịch di chuyển lên trên, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.
Hắn nhìn thấy một vết kiếm trên cánh cửa đồng thau này!
Ở trong vết kiếm lại cắm một miếng phù lục sắt đen. Trên đó có vô số bí triện Tiên phủ, phóng ra một tầng ánh sáng giống như từng điểm sao, có công hiệu phong tỏa cánh cửa này, khiến nó không có cách nào truyền tống.
- Ta đã nói Phù Du Tử tại sao không mượn cửa này trực tiếp chạy trốn tới cương vực của Yêu tộc... Hóa ra bị đánh hỏng, thậm chí còn bị phong tỏa!
- Chẳng lẽ bí triện tiên phù và vết kiếm này xuất phát từ trên tay một vị Đại Thừa Tán Tiên nào đó?
Phương Tịch vừa nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng.
Tuy bây giờ hắn đã ở trong Nhân Gian Giới, lại có Địa Tiên Linh Cảnh ngăn cản, dựa theo lẽ thường, cho dù Đại Thừa Tán Tiên cũng không có cách nào cảm ứng được mới đúng.
Nhưng để đề phòng biến cố xảy ra, hắn vẫn lấy mảnh vỡ ra, tùy tiện vứt bỏ cánh cửa đồng xanh tới tiểu giới khác, sau này lại chậm rãi nghiên cứu thì tốt hơn!
Tuy mảnh vỡ Chư Thiên Bảo Giám đã bị đúc chặt ở trên cánh cửa đồng xanh, nhưng Phương Tịch vừa liếc mắt đã thấy được, lấy khả năng của Yêu tộc còn không có cách nào nung chảy mảnh vỡ chư thiên.
Bởi vậy, hắn dứt khoát triệu hồi ra bản thể Chư Thiên Bảo Giám.
Oong!
Một cổ giám bằng đồng lóe lên, tiếp theo có một ánh sáng trắng bạc lại bao quanh cánh cửa đồng xanh.
Vô số Phượng Triện Văn hiện ra, chờ đến sau khi ánh sáng màu bạc tiêu tan, mảnh đồng trong miệng đầu thú đồng thau kia không ngờ đã biến mất.
Phương Tịch lại nhìn Chư Thiên Bảo Giám, có thể nhìn thấy hình dáng Thanh Đồng Giám đại khái đã hoàn chỉnh, mặt ngoài chỉ có hai vết thủng.
Rõ ràng còn thiếu một miếng ở trong tay Yêu tộc cùng với một miếng trong tay Tự Tại Thiên Ma Vương là có thể hoàn chỉnh!
- Lại thu thập thêm một mảnh vỡ nữa...
Sau khi cẩn thận cảm ngộ một lúc, Phương Tịch không thể không phỉ nhổ:
- Không hề mở ra công năng mới... Xem ra thật sự phải đột phá cảnh giới lớn Hợp Thể mới có sự thay đổi mới à?
- Ngày bảo giám hoàn chỉnh đã cách không xa rồi.
- Không biết chờ đến khi Chư Thiên Bảo Giám hoàn toàn hoàn chỉnh, sẽ có thay đổi không thể tưởng tượng nổi nào?
Phương Tịch vẫn luôn rất chờ mong về điều này.
Đồng thời, hắn cũng biết ngày này sẽ không xa.
Lấy thần thông pháp lực của hắn bây giờ, chỉ cần hắn thăng cấp Hợp Thể, nói xưng bá Địa Tiên Giới thì hơi cuồng vọng, nhưng chắc hẳn đủ để hoành hành.
...
Địa Tiên Giới, lúc Phương Tịch lấy đi mảnh vỡ chư thiên.
Trong cương vực Nhân tộc, một vị đạo nhân với dáng vẻ tiên phong đạo cốt, trên lưng đeo trường kiếm chợt dừng độn quang lại.
Hắn có mái tóc bạc gương mặt hồng hào, ánh mắt ôn hòa, tiên khí quấn quanh thân.
Lúc này, hắn nhíu mày và bỗng nhiên bấm pháp quyết:
- Sao khí tức Lưỡng Giới Môn kia đột nhiên biến mất... Thiên Cơ của nó bị che đậy từ lâu, căn bản không tính được gì... Ôi, chẳng lẽ Yêu tộc còn có gian tế giạ vị cao ở trong Nhân tộc ta? Kẻ đó có thể trợ giúp cho Phù Du Tử không?
- Tiên Phủ Bí Phù của lão phu, cũng không dễ phá giải như vậy đâu...
Lúc trước, vị Đại Thừa Tán Tiên này giết chết bản tôn của Phù Du Tử, lại nhân cơ hội đóng Lưỡng Giới Môn lại, vẫn chưa để cho Chân Linh của Yêu tộc xuất hiện.
Thậm chí hắn còn nhân cơ hội đánh một bí phù để phong tỏa và theo dõi.
Nhưng hắn không ngờ được, hắn cảm ứng thấy phù lục không có vấn đề gì nhưng vừa rồi lại đột nhiên biến mất!
Điều này làm hắn nghi ngờ, có phải có nhân vật cấp Đại Thừa Tán Tiên ra tay không!
...
Cùng lúc đó, bên trong sơn cốc nào đó ở Yêu tộc đột nhiên truyền ra một tiếng rít gào khiến vạn thú sợ hãi:
- Đáng giận... Nhân tộc đáng chết... Lưỡng Giới Môn đánh rơi mất một nửa, đã hoàn toàn vô dụng...
Sáng sớm, Phương Tịch đang tĩnh tọa thì chậm rãi đứng dậy.
Thông qua cả đêm Trường Sinh Thuật vận chuyển, hắn lấy được không ít thọ nguyên từ chỗ của Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.
Hắn lại trải qua Vạn Cổ Trường Thanh Thể tẩm bổ, bây giờ cảm giác trống rỗng trong cơ thể đã đỡ hơn nhiều.
Hắn uống một chén linh sương, lại bắt đầu nấu chút cơm hôm nay.
Món chính vẫn là Ngọc Hư Mễ, bây giờ những linh mễ cấp sáu này mọc rất tốt ở trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Từng viên no đủ, được linh thủy hấp lại tỏa ra mùi thơm kinh người.
Trong hạt gạo cỡ nhỏ hình cung điện kia dường như đều có tiên khí lượn lờ, ăn sẽ bổ khí máu, đồng thời mùi thật sự không tệ.
Phương Tịch vừa nấu linh mễ, vừa đi tới trước một thịt yêu thú cực lớn giống như núi, lấy mấy miếng ở chỗ tinh hoa nhất, rắc thêm hương liệu quý hiếm được tìm thấy từ các giới.
Không lâu sau, thịt nướng bị Linh Hỏa nướng tỏa ra mùi thơm mê người.