- Oa oa!
Vô số thi thể Ô Nha rơi xuống, Yến Chuẩn cười ha ha, nắm lấy một con thần tuấn nhất trong đó.
Con yêu điểu này toàn thân đen nhánh, lợi trảo um tùm, bị Yến Chuẩn chộp vào trong tay, thậm chí còn muốn phản kháng.
Bỗng nhiên nó há mỏ, một vật đen kịt giống như mũi tên bắn về phía cổ họng của Yến Chuẩn!
Líu lo!
Chớp mắt tiếp theo, một đạo cương khí hiện lên, giống như bảo hộ cổ, chấn mũi tên văng ra.
Vẻ mặt của Yến Chuẩn âm trầm lại:
- Cho thể diện mà không cần, Yêu Thú dã tính khó tuần, lãng phí tâm ý của lão phu!
Răng rắc!
Tay phải của hắn phát lực, vặn gãy cổ Ô Nha.
- Yến lão đầu, ngươi không nuôi chim, thì cho ta...
Phương Tịch nhạt cười, tự mình thu thập xác chim.
Tài liệu Yêu Thú rơi xuống trong tay hắn, bất kể là lông chim hay huyết nhục, đều trong khoảnh khắc biến mất không còn tăm tích.
Tình cảnh này, để con ngươi của Yến Chuẩn và Chu Đồng thu nhỏ lại, nhưng sáng suốt không có hỏi thăm.
Dù sao Phương Tịch quá mạnh mẽ!
Mỗi Tông Sư đều có bí mật, một khi nỗ lực tìm căn hỏi đáy, rất có thể sẽ thành kết quả không chết không thôi!
Phương Tịch ung dung nhìn hai Đại Tông Sư đánh quái, mình thì nhặt tài liệu.
Chờ thu thập gần đủ rồi, đám Ô Nha kia trở nên thông minh hơn rất nhiều, bay ra xa xa, không còn dám xuống tìm cái chết.
- Ha ha... tiểu yêu bình thường, không đáng nhắc tới!
Chu Đồng cười ha ha.
Lấy Đồng Tượng Công đại thành của hắn, cho dù đối đầu Yêu Vương, cũng sẽ không quá lo lắng.
Bạch!
Nhưng sau một khắc, một bãi cứt chim màu trắng từ trên trời giáng xuống, nện ở trên mặt của hắn.
- A a a... Ta muốn giết các ngươi!
Gương mặt của Chu Đồng đỏ thành màu gan heo, vừa rít gào, vừa nắm hòn đá ở trên mặt đất, dùng sức ném về phía bầu trời.
Đùng!
Hòn đá bị cương khí bao bọc giống như cường nỏ phóng ra ngoài, phát ra tiếng nổ chói tai, lực sát thương kinh người.
Trong chốc lát liền có một con Ô Nha bị đánh trúng, từ giữa không trung rời xuống, vừa lúc bị Phương Tịch tiếp được.
- Ai... Cái đánh mặt này...
Trong lòng hắn bất đắc dĩ, cùng hai vị Tông Sư nhanh chóng leo lên Cầu Bại Sơn.
...
Ngọn núi cao chót vót, cũng không có con đường để người cất bước.
Trong khe hở vách núi cheo leo, mơ hồ có thể thấy được bạch cốt âm u.
Có là thi thể của các loại thú hoang, loài chim...
Có lại như là... xương người!
Ba Đại Tông Sư đều không để ý, thân hình nhanh chóng lên núi.
Đỉnh của Cầu Bại Sơn có một mảnh đất trống bằng phẳng, trên đất trống dựng nhà tranh, vài con Ô Nha đậu ở trên nhà tranh rỉa lông chim.
Thấy có người đến, lập tức phát ra tiếng kêu khó nghe, sau đó chạy trốn.
- Nơi này là chỗ ở của Độc Cô Vô Vọng?
Phương Tịch hỏi Chu Đồng.
- Không... Là chỗ ở của Tông Sư chăm sóc Độc Cô Vô Vọng... Nơi đây không người, quả nhiên xảy ra vấn đề rồi!
Vẻ mặt Yến Chuẩn khó coi, mang theo Phương Tịch đi tới phía sau nhà tranh.
Ở phía sau nhà tranh, núi đá trở nên đen nhánh, hiện ra màu sắc giống như tinh thiết.
Phương Tịch cố ý dùng sức đạp xuống, trên nham thạch đen nhánh chỉ hiện ra dấu vết nhợt nhạt.
- Hòn đá này, độ cứng thật cao?
Hắn không khỏi có chút khiếp sợ.
Dù sao mình dùng sức đạp xuống, dù chưa triển khai toàn lực, nhưng đá xanh bình thường cũng phải chia năm xẻ bảy.
- Trong núi này, khả năng ẩn chứa quặng sắt... nên cực kỳ cứng rắn.
Chu Đồng giải thích:
- Cũng chính vì thế, mới bị Độc Cô Tông Sư chọn làm nơi phong ấn mình...
Không bao lâu, một ngọn núi nho nhỏ hiện lên ở trước mặt Phương Tịch.
Cả ngọn núi lún vào giữa, hình thành một hang núi.
Càng thêm kinh người là, từng xích sắt thô to giống như người trưởng thành trải rộng bốn phía, kéo vào trong sơn động.
Phảng phất như trói buộc không phải người, mà là một loại hung thú nào đó!
- Oa oa!
Một con quạ màu đen từ đỉnh núi bay lượn qua.
Sau một khắc, nó thất kinh gào thét, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bị cuốn vào trong hang núi.
Nhất thời tiếng gặm nuốt truyền ra...
- Hảo công phu!
Phương Tịch thấy vậy, ánh mắt sáng lên.
Rất hiển nhiên, Độc Cô Vô Vọng bị phong ấn trong hang núi, thình lình lấy một loại công pháp nào đó tương tự cách không hấp vật, mỗi ngày thu nạp huyết thực ở ngoài động.
Có thể khoảng cách xa như vậy, làm đến trình độ như thế, vận dụng chân cương tuyệt đối đạt tới hóa cảnh, quả thực chính là kỹ thuật như thần!
- Không được!
Một bên khác, Chu Đồng nhặt lên nửa đoạn tiêu ngọc trên đất, vẻ mặt khó coi:
- Đây là người trong hội phái tới tra xét... thiếp thân binh khí của Ngọc Tiêu Đông Môn Lâm, chỉ sợ người này đã dữ nhiều lành ít!
- Hống!
Vừa dứt lời, một tiếng gào thét giống như thú hoang từ trong động truyền ra!
Tiếng gào này tan nát cõi lòng, khiến người nghe được đều cảm giác ngột ngạt.
Thậm chí Phương Tịch liên tưởng đến Yêu Ma Thụ ở thành Hắc Thạch, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị.
- Cái này xác thực là ngoan nhân dám nuốt sống bản thể của Ma, Lệnh Hồ Dương căn bản không có cách nào đánh đồng!