Phương Tịch tất nhiên cũng hiểu, thiên kiêu chỉ là thiên tài, còn cách trưởng thành rất lớn.
Phương Tiên Đạo Chủ muốn tiếp nhận vị trí lớn, kẻ địch thật sự của hắn chính là tu sĩ Hợp Thể lâu đời trong Nhân tộc, trong đó lại lấy Thần Toán Tử làm người dẫn đầu!
Bách Hoa Xa chạy nhanh trên đường, sau đó dừng lại ở trước một sơn cốc.
Ở trên không trung đầy những phi thuyền, cung điện... Mơ hồ có thể nghe được tiếng đàn sáo từ trong đó vọng ra, không ngờ đã có rất nhiều tu sĩ tới trước. Bọn họ đã bắt đầu bàn huyền luận đạo, hoặc tùy ý vui đùa.
- Chẳng lẽ hai vị đạo hữu là người của Yêu Nguyệt Tiên Thành?
Đúng lúc này, một tia sáng trắng bay tới, trong đó hiện ra một vị tu sĩ Phản Hư mặc nho sam, dáng vẻ trung niên.
Tu vi vào Phản Hư sơ kỳ, lưng cõng một rương sách, thoạt nhìn khá giống với sĩ tử thế gian đi thi.
- Đúng vậy... Sao các hạ nhận ra được chúng ta?
Phương Tịch nói.
- Ha ha... Tại hạ Bạch Ngọc Sinh, xem như bạn vong niên với Đông Thu Tử đại sư của quý thành.
Bạch Ngọc Sinh chắp tay, có vẻ vô cùng nhiệt tình.
- Thì ra là thế!
Thạch Tiên Tử ấn mui xe, lại có vô số cánh hoa bay ra, hóa thành một tấm thảm hoa lấp lánh, mời Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh ngồi lên.
Trên thảm hoa có từng con linh cầm với dáng vẻ như Hỉ Thước chớp chớp mắt, tiếp theo lại quay về, bắt đầu ngậm ấm trà, lá trà, điểm tâm... xoay quanh ba người pha trà và thu xếp điểm tâm.
Phương Tịch đã quá quen với điều này. Hắn nhấp một hớp linh trà, hỏi:
- Bạch đạo hữu cũng tới quan sát hai Đại Thánh Tử đại chiến sao?
- Non nửa là thế, hơn nửa vẫn là vì Hãm Không Đảo kia!
Bạch Ngọc Sinh ăn ngay nói thật:
- Trên linh đảo này có vài vật liệu quý hiếm, bản tọa dừng lại ở bình cảnh sơ kỳ quá lâu, muốn tới tìm cơ duyên... Ta xem hết sách cổ, suy đoán đảo này có thể vốn là một bí cảnh Tiên phủ, còn là loại cấp bậc cực cao đấy... Chỉ là chẳng biết tại sao vẫn dựa theo quy luật qua lại ở trong Thái Hư.
- Tiên phủ?
Phương Tịch xoa cằm:
- Đúng là rất có khả năng này...
- Căn cứ theo sách cổ ghi chép, trên Hãm Không Đảo vẫn có tu sĩ các tộc sinh tồn, ngay cả dị tộc Man Hoang cũng không ít...
Bạch Ngọc Sinh rất khéo nói:
- Vậy đại khái có liên quan tới cứ hơn mấy trăm ngàn năm, đảo này lại xuất hiện ở các nơi trong Địa Tiên Giới... Trong đó có lẽ còn có chủng tộc đã bị diệt sạch trong Địa Tiên Giới từ lâu!
- Ồ?
Mắt Phương Tịch lập tức sáng lên:
- Xem ra có không thiếu người của dị tộc đang sinh sống và phát triển ở trên Hãm Không Đảo... Điều này đúng là thú vị đấy.
- Đúng vậy, có người nói chỗ đó có thể được xây dựng thành một nơi thế ngoại đào nguyên... Bản tọa quả thật có lòng hướng tới.
Bạch Ngọc Sinh cười ha ha:
- Mỗi lần nó tới Địa Tiên Giới đều sẽ hình thành con đường hầm Hàng Giới... và duy trì trong thời gian không ngắn. Với tu vi của chúng ta chắc hẳn đủ xem một lúc, vẫn còn tận hứng.
Ba người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên lần lượt dừng lại, nhìn về phía một phương hướng nào đó.
Bây giờ đang trưa, trên không trung có bảy mặt trời lớn.
Nhưng lúc này, rất nhiều tu sĩ dường như nhìn thấy mặt trời thứ tám đang từ từ dâng lên, có khí nóng cuồn cuộn phả tới, dẫn dắt nguyên khí thiên địa biến hóa, hình thành thủy triều hơi nóng.
Vòng mặt trời lớn kia hạ xuống sơn cốc, không ngờ có cảm giác như quân lâm thiên hạ.
Trong ánh sáng đỏ hiện ra một vị tu sĩ mặc áo bào đỏ.
Tóc và lông mày của hắn đều có màu đỏ, giữa chân mày còn có hoa văn một mặt trời lớn.
- Không hổ danh là Đại Nhật Hỏa Thể!
Thạch Tiên Tử không khỏi tán thưởng một tiếng.
- Theo lời đồn đại, loại linh thể này không chỉ có đạo thể hệ hỏa đỉnh cấp, học tập các loại pháp thuật thần thông thuộc tính dương đơn giản giống như ăn cơm uống nước, thậm chí còn có ích khi đột phá bình cảnh.
Mắt Bạch Ngọc Sinh cũng sáng lên.
- Phản Hư viên mãn à?
Dựa theo Phương Tịch cảm ứng, người này cách cảnh giới Hợp Thể chỉ có một đường.
Thậm chí lấy tư chất của hắn, cho dù lúc này đột phá, chắc hẳn cũng nắm chắc năm sáu phần sẽ thành công.
Nếu như chiến thắng trận này, lại nắm chắc tới bảy tám phần!
Vèo!
Sau khi vị đạo tử Đại Nhật Hỏa Thể của Diễm Ngọc Tông này xuất hiện, chân trời phía tây có ánh sáng màu xanh lóe lên, đột nhiên hiện ra một tiếng kiếm.
Tiếp theo, tu sĩ ở đây lần lượt biến sắc, nhìn thấy pháp bảo trong người hoặc trong đan điền, hễ là linh kiếm thuộc hệ Kim đều sẽ rung lên.
Vạn kiếm nổ mạnh, giống như đang bái lạy chủ của nó!
- Trời sinh thân kiếm, vạn kiếm thần phục... Người này nhất định là vị Kiếm Tử của Kiếm Các kia.
Bạch Ngọc Sinh lẩm bẩm nói.
Phương Tịch bỗng nhiên che đan điền.
Bên trong đan điền khí hải với tử khí dạt dào, chủ Nguyên Anh ôm Chư Thiên Bảo Giám trong lòng mở hai mắt ra, một ánh sáng trắng bạc đánh vào trên Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm.