Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1649 - Chương 1812 - Đại Nhật Kim Ô

Chương 1812 - Đại Nhật Kim Ô
Chương 1812 - Đại Nhật Kim Ô

Thanh Hòa Kiếm vốn vẫn muốn bạo phát bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Một ánh kiếm đâm rách hư không lao đến, hiện ra một bóng dáng mày kiếm mắt sáng.

Sắc mặt Phương Tịch có chút khó coi, cảm giác được vị Kiếm Tử này đã âm thầm đặt một luồng thần thức lên trên người mình!

Gương mặt Phương Tịch không cảm xúc, nhìn vẻ mặt hưng phấn của các tu sĩ xung quanh, lại nhìn thấy Kiếm Tử khống chế độn quang đi tới trước mặt trời lớn kia, chào hỏi đạo tử Đại Nhật Hỏa Thể.

Trong lòng hắn đang không ngừng suy nghĩ:

- Vì sao Kiếm Tử để mắt tới ta... chẳng lẽ liên quan tới việc Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm có động tĩnh khác thường?

- Kiếm Tiên Phủ Kỳ Trân này chung quy khác với Chư Thiên Bảo Giám, vẫn chưa hoàn toàn nhận chủ... Bởi vậy khi tiếp cận mảnh vỡ đồng nguyên sẽ nhắc nhở lẫn nhau?

- Vậy trên thân Kiếm Tử chắc hẳn có một thanh tàn kiếm Tiên Phủ Kỳ Trân... Chẳng lẽ cũng là một phần của Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm?

- Thanh Hòa Kiếm của ta có liên quan tới Kiếm Các à? Trong ký ức của Trường Thanh Tử dường như không có ấn tượng này...

Phương Tịch cảm giác, có lẽ trước đây mình xem lướt qua ký ức chỉ chăm chú vào công pháp bí thuật, đã bỏ sót điều quan trọng này.

Điều này hiển nhiên không có khả năng.

Hoặc ngay cả Trường Thanh Tử cũng không biết.

Dù sao Địa Tiên Giới quá lớn, có khả năng cả đời Trường Thanh Tử cũng chưa từng gặp phải tàn kiếm trong Kiếm Các.

Hình như ở trong truyền thuyết, kiếm này vẫn bị phong ấn ở sâu bên trong Kiếm Các, mãi đến khi Kiếm Tử xuất thế mới được tán thành, có thể đeo ra ngoài.

“Về phần vị Trường Thanh Tử bây giờ... Trên người hắn không có Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm, cho dù gặp phải Kiếm Tử cũng sẽ không khiến cho kiếm khí cộng hưởng...”

“Bây giờ theo Kiếm Tử này thấy, thân phận lão tổ Vương gia này của ta chỉ là Phản Hư trung kỳ, trên thân lại dường như có một mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân... Chẳng phải sẽ có hàng giao tới cửa?”

“Sau cuộc đại chiến lần này, chỉ cần hắn còn sống tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta.”

“Có chút phiền phức... chẳng lẽ phải bỏ áo choàng lão tổ Vương gia này sao?”

Ánh mắt Phương Tịch hơi trầm xuống.

Mà lúc này, theo một tiếng kiếm ngân, vô số tu sĩ khống chế đình đài lầu các nhanh chóng lùi về phía sau.

Hai vị Phản Hư viên mãn giao đấu, bọn họ không nên dính vào thì thỏa đáng hơn.

Cũng may tu sĩ Phản Hư trong Nhân tộc đấu pháp đều có hạn chế nhất định, dù sao bắt đầu ra tay sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, dễ thành tai họa.

Lúc này, từng tu sĩ không nói một lời, đi tới các nơi bắt đầu bố trí cờ trận, trận bàn...

Không lâu sau, một màn ánh sáng màu tím hiện ra, giống như có thể bao phủ cả bầu trời.

- Đây là Tử Viêm Đại Trận... Có người nói nói thậm chí có thể đỡ được dư âm của tu sĩ Hợp Thể đấu pháp.

Bạch Ngọc Sinh kích động đánh giá giống như chỉ điểm giang sơn.

Phương Tịch nhìn kết giới màu tím kia, không khỏi gật đầu.

Đây là trận pháp cấp bảy, trước mắt hắn còn không có cách nào bố trí ra được.

...

Trên bầu trời, gió lạnh thấu xương.

Kiếm Tử và đạo tử đứng giữa không trung, nhìn nhau.

- Ngươi không tệ, đáng tiếc lại sinh nhầm vào cùng thời đại với ta. Ta sẽ đánh bại ngươi, đúc lại đạo tâm không e ngại, sau đó sẽ đánh bại Phương Tiên Đạo Chủ, đoạt được vị trí trong Ngũ Tử... Từng bước đi lên tột đỉnh vinh quang của Nhân tộc!

Trong đôi mắt Kiếm Tử có ánh sáng lạnh lóe lên, chém tới những suy nghĩ không cần thiết trong lòng.

Vào giờ phút này, bất luận là chuyện của Kiếm Các, hay phát hiện ra trên thân một tu sĩ Phản Hư trung kỳ có khả năng mang chí bảo mảnh vỡ cơ duyên, hay người thân, người yêu trước kia... đều là bụi bặm, bị một kiếm chém đi!

- Kiếm Tử của Kiếm Các...

Đạo tử của Diễm Ngọc Tông đứng đối diện lại cười lạnh:

- Ngươi từng dùng kiếm chém Yêu tộc Hợp Thể, vẫn để đối phương thoát đi... Bản tọa không quá nổi tiếng bên ngoài, chỉ luyện mấy vị yêu tu Phản Hư viên mãn mà thôi... Nhưng ngươi có biết bản tọa từng gặp qua tu sĩ Hợp Thể Yêu tộc bị thương, khiến hắn thành tro tàn không?

Vị đạo tử này cứ nói một câu, khí thế trên người lại tăng thêm một phần.

Đến cuối cùng, sau lưng hắn dường như có một mặt trời dâng lên, phát ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tiếp theo, trong bàn tay hắn lại hiện ra một hồ lô màu đỏ.

Hồ lô này vốn chỉ bằng nắm tay đứa trẻ, sau khi bị hắn đánh vào một pháp quyết, nó bỗng nhiên lớn bằng gian nhà, từ trong miệng hồ lô xuất hiện từng mảng mây đỏ lớn.

Ở trong mây đỏ còn có vô số triện văn cổ phức tạp tinh diệu, từng cái đều phát ra ánh sáng rực rỡ.

Mây đỏ vòng quanh mặt trời!

Đây gần như là hiện tượng thiên địa kỳ lạ, còn kèm theo linh áp khó diễn tả được, chính là một môn thần thông chí cao được mật truyền của Diễm Ngọc Tông... Đại Nhật Pháp Tướng!

- Bảo vật Hợp Thể cấp bảy... Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô?

Bình Luận (0)
Comment