Kiếm Tử cười giễu cợt:
- Mặc cho ngươi có hàng nghìn hàng vạn thần thông, ta chỉ một kiếm là phá được!
Kiếm tu đến cuối cùng đều cần tu luyện ra một kiếm ý không gì sánh được, cuối cùng cần một kiếm phá vạn pháp!
Quanh người hắn có ánh sáng trắng chớp động, kiếm khí gào thét, đánh vỡ hư không.
Từng đám mây đỏ không thể tới gần hắn trong vòng mười dặm, lập tức bị nghiền nát.
Ngay sau đó, trên tay phải của Kiếm Tử có ánh sáng lóe lên, ở trong tay phải của hắn hiện ra một vết máu.
Vết máu bỗng nhiên bóc ra, một hào quang màu xanh sẫm bay ra, không ngờ đó là một thanh phi kiếm ngắn gần một thước!
Phi kiếm này có màu xanh, không có kiếm chuôi, trên thân kiếm có từng vân gỗ và phát ra âm thanh rõ ràng.
Một kiếm ở trong tay, khí thế của Kiếm Tử rất sắc bén, kiếm thế ngút trời xé rách mây đỏ, không ngờ dường như còn ép Đại Nhật Pháp Tướng một bậc!
...
- Đạo tử của Diễm Ngọc Tông kia... tuyên bố chiến tích trước, sau lại để lộ ra pháp bảo... là muốn nghiền ép Kiếm Tử ở trên phương diện khí thế.
Trên Bách Hoa Phi Thảm, Bạch Ngọc Sinh chậm rãi nói.
Người này hình như đọc hết sách cổ, hiểu rất rõ bí văn của các tu sĩ, đạt tiêu chuẩn đảm nhiệm giải thích.
Khi thấy Kiếm Tử ra kiếm, hắn kinh ngạc kêu lên:
- Lấy người làm vỏ kiếm, lấy máu dưỡng kiếm!
- Chẳng trách vị Kiếm Tử này có thể được tiên kiếm ưu ái, bản thân hắn chính là linh thể kiếm đạo vô thượng, như vậy tương đương với lấy bản thân tẩm bổ tiên kiếm!
- Vậy theo Bạch đạo hữu thấy, ai có thể thắng trong trận chiến này?
Thạch Tiên Tử cười dài hỏi.
- Cái này... bản tọa vốn càng coi trọng Kiếm Tử hơn, bây giờ lại không biết được...
Bạch Ngọc Sinh thán phục nói:
- Bây giờ ta mới biết, vị đạo tử của Diễm Ngọc Tông kia từng luyện chết đại tu. Hợp Thể.. Tuy tất nhiên trong đó còn tập hợp rất nhiều nguyên nhân, nhưng vẫn đáng quý.
- Vương đạo hữu...
Thạch Tiên Tử vừa nhìn về phía Phương Tịch.
- Lão phu cho rằng...
Phương Tịch vuốt chòm râu:
- Chắc hẳn là là năm trên năm...
Thật ra ở trong lòng hắn cảm giác vị Kiếm Tử kia có phần thắng lớn hơn.
Không vì gì khác, chỉ bởi vì người này nắm giữ một món Tiên Phủ Kỳ Trân không hoàn chỉnh.
Uy lực Tiên Phủ Kỳ Trân không trọn vẹn tất nhiên vượt xa mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân!
Không thấy lúc trước mình cầm Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm ở trong tay, cũng có thể áp chế hóa thân Phù Du Tử sao? Dựa vào đó có thể biết được đôi chút.
Tuy một kiếm kia qua đi, mình lại bị năm bảy vết thương. Mặc dù Phù Du Tử thua chưa chết, nhưng nếu không có Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Thông mà cứ tiếp tục liều mạng nữa, kết quả thế nào thì thật sự khó có thể nói được.
Thu!
Đúng lúc này, hai vị tu sĩ trên bầu trời đã bắt đầu chính thức giao đấu.
Từ trong Đại Nhật Pháp Tướng của đạo tử Diễm Ngọc Tông bỗng nhiên truyền ra một tiếng chim hót.
Từng ngọn lửa màu đỏ vàng rơi xuống, lại có thể đều là Đại Nhật Chân Hỏa được tinh luyện qua vô số lần!
Đại Nhật Chân Hỏa cực lớn hội tụ, ở trong Hồng Nhật Pháp Tướng dần dần hóa ra hình một con linh cầm bằng lửa.
Nó tương tự với con quạ, toàn thân bốc lên ngọn lửa hai màu vàng đỏ đan xen, có ba chân.
- Tam Túc Kim Ô!
- Hỏa Diễm Thánh Linh trong truyền thuyết!
Một đám tu sĩ lần lượt kinh ngạc kêu lên.
Mỗi lông chim trên Tam Túc Kim Ô này đều phát ra phù văn vô cùng chói mắt, khống chế Đại Nhật Chân Hỏa bỗng nhiên lao ra, hóa thành một con chim khủng khiếp khổng lồ đủ để đốt núi nấu biển, lao về phía Kiếm Tử!
Oa!
Hư không xung quanh vặn vẹo, không ngờ dường như bị nhiệt độ cao trực tiếp thiêu đốt, sắp vỡ nát vậy!
- Tới rất hay!
Kiếm Tử cười lớn một tiếng, ngón tay khẽ búng vào thanh phi kiếm.
Từng bí triện Tiên phủ trên thân kiếm phát ra hào quang màu xanh biếc, một đường kiếm khí phóng lên cao.
Phụt!
Một đường kiếm khí chém qua, kiếm ý của nó lạnh lẽo, khiến thiên địa hình như trở lại thời kỳ cực lạnh của Tuyên Cổ.
Vù vù!
Nhiệt độ không khí xung quanh giảm mạnh, tuyết rơi xuống.
Trong hơi lạnh thấu xương lại sát ý lạnh thấu xương!
Một ánh kiếm lẫm liệt!
Thanh phi kiếm kia giống như con rồng đấu với Đại Nhật Kim Ô.
Vù!
Trong nháy mắt, ánh kiếm màu xanh sẫm bùng nổ, lại tiêu diệt Đại Nhật Kim Ô!
- A!
Thạch Tiên Tử kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Chẳng lẽ đạo tử thua như vậy sao?
Phương Tịch liếc mắt nhìn nàng, lười nói nhảm.
Vù vù!
Trong không trung, từng ngọn lửa một lần nữa ngưng tụ, không ngờ hóa thành hình Tam Túc Kim Ô!
Ngọn lửa hóa linh như thế căn bản không có điểm yếu gì đáng nói.
Thậm chí chỉ cần có bản nguyên còn, có thể liên tục không ngừng sống lại.
Đại Nhật Kim Ô kêu lên một tiếng, bỗng nhiên tách ra làm ba!
Trong không trung dường như có thêm ba mặt trời lớn, lại thêm bảy mặt trời phía chân trời, quả thật giống như trên trời có mười mặt trời vậy!
- Thiên thời ở ta, mười mặt trời bay lên!
Đạo tử của Diễm Ngọc Tông đứng sừng sững ở trên Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô, hai tay bấm pháp quyết giống như máy xay gió vậy.