Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1652 - Chương 1815 - Đại Nhật Kim Ô 4

Chương 1815 - Đại Nhật Kim Ô 4
Chương 1815 - Đại Nhật Kim Ô 4

Bạch Ngọc Sinh thở dài.

- Cái gì? Bất luận là đạo tử của Diễm Ngọc Tông hay Kiếm Tử của Kiếm Các, ai chết đều sẽ lớn chuyện đấy...

Thạch Tiên Tử cũng nghĩ rõ ràng sự đáng sợ trong đó, không khỏi trợn trừng mắt.

Nhưng lúc này đã quá muộn rồi.

Tiếng kiếm ngân trong thiên địa, chỉ thấy từ chỗ mi tâm của Kiếm Tử bay ra một thanh kiếm nhỏ mờ ảo kết hợp với phi kiếm hóa thành một tia sáng trắng lóe lên.

Trong chớp mắt, xung quanh bỗng nhiên yên lặng.

Tiếp theo...

Từng con Hỏa Long rên rỉ, không ngờ quay người trở về trong Cửu Long Đỉnh.

Trên Cửu Long Đỉnh, từng bí triện tiên gia chậm rãi ảm đạm, lại hóa thành dáng vẻ bếp lò xấu xí màu đen.

Đạo tử của Diễm Ngọc Tông chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức trên người hoàn toàn không còn, từ giữa không trung ngã xuống.

Vèo!

Ánh kiếm lóe lên, Kiếm Tử đi tới trước mặt đạo tử, phất tay thu thi thể hắn và Cửu Cửu Hồng Vân Hồ Lô.

Chờ đến khi hắn muốn thu Cửu Long Đỉnh kia, đỉnh này bỗng nhiên ầm một tiếng, toàn thân có ánh sáng màu đỏ lóe lên, bay về phía xa!

Kiếm Tử nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt không thay đổi, chỉ có phần lạnh như băng.

Điều này đại biểu trong Cửu Long Đỉnh còn có dấu ấn pháp lực của một vị tu sĩ khác, bây giờ đang khống chế cho nó quay về!

- Muốn chết, muốn chết rồi...

Bạch Ngọc Sinh cầm lấy tóc:

- Kiếm Tử của Kiếm Các chém Đạo tử của Diễm Ngọc Tông, hai tông môn siêu cấp này không chừng sẽ khai chiến đấy!

Một khi hai bên khai chiến, sinh linh sẽ đồ thán.

- Kiếm Tử, ngươi dám?!

Lúc này, có một pháp lực Hợp Thể giống như núi lửa bạo phát, kèm theo sự khốc liệt.

- Tạm thời chờ đã!

Trên gương mặt Thần Toán Tử đầy vẻ bất đắc dĩ, ngăn cản trước mặt một nam tử cường tráng tóc đỏ:

- Đạo hữu... đừng nóng đừng nóng...

- Thần Toán Tử, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?

Nam tử cường tráng tóc đỏ nhìn Thần Toán Tử, trên mặt hiện ra vẻ kiêng kỵ.

- Không lão đạo muốn nhúng tay... Chỉ là bây giờ... thiên thời đến rồi.

Thần Toán Tử chỉ lên trời, bỗng nhiên cười.

Hắn đương nhiên không thể vì Kiếm Tử ngăn cản lão tổ Hợp Thể của Diễm Ngọc Tông.

Chỉ có thể tranh thủ chút thời gian, vậy là đủ rồi.

Tiếp theo, lại xem Kiếm Tử có thể nắm được cơ hội này không.

Ào ào!

Đúng vào lúc này, bầu trời ầm ầm vỡ nát.

Từng vết nứt hư không hiện ra, không ngờ dung hợp với nhau và hóa thành một màn đêm tối tăm che khuất bầu trời!

Ở trong màn trời này, một hòn đảo bay chậm rãi tới gần.

- Đây là...

- Hãm Không Đảo... đến rồi?

Bạch Ngọc Sinh đứng lên, trong mắt đầy vẻ kích động.

Chỉ là hai vị tu sĩ Phản Hư viên mãn đấu sinh tử, đâu quan trọng bằng đại đạo của bản thân?

Hắn tới đây chủ yếu là vì cơ duyên trên Hãm Không Đảo, chỉ thuận tiện xem cuộc quyết đấu này thôi.

Lúc này, ở trong vết nứt hư không cực kỳ khổng lồ, vô số cơn lốc hư không điên cuồng phun ra.

Chỉ sợ ngay cả Đại Hư Không Na Di Phù cấp bảy cũng sẽ mất đi hiệu quả, hoặc phát sinh biến dị!

Từng vết nứt hư không bị xé rách, hoàn toàn xé nát Tử Viêm Đại Trận!

Vèo!

Kiếm Tử gặp thời quyết đoán, người và kiếm rời đi, ánh kiếm lóe lên lại tiến vào trong con đường hầm của Hãm Không Đảo.

- Ha ha... Quả nhiên là Hãm Không Đảo!

Thần Toán Tử cười to:

- Lão phu làm sao có thể tính sai được? Hôm nay là ngày Hãm Không Đảo hạ xuống, đường hầm này có thể duy trì bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nếu các vị đạo hữu muốn tìm kiếm một cơ duyên đều có thể đi vào... Chỉ là hư không chảy loạn rất nguy hiểm, sống chết chớ trách!

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã hóa thành một tia sáng bay vào bên trong vết nứt hư không.

Ở trong lòng hắn càng thêm kiên định:

“Lão phu tính đúng, bây giờ trên Hãm Không Đảo nhất định phải có Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh xuất thế!”

“Lấy được nó lại nắm chắc chống lại Phương Tiên Đạo Chủ!”

“Bây giờ, lão phu cuối cùng phải ngồi vững trên vị trí Nhân Tộc Ngũ Tử, mà không phải là Lục Tử Nhân Tộc giống như trò cười kia nữa!”

...

- Đi!

Các tu sĩ đứng xem thấy thế, lại có từng độn quang bay lên, lao về phía linh đảo trong Thái Hư kia.

Rất nhiều tu sĩ đều tới vì cơ duyên Hãm Không Đảo.

Không nói gì khác, chỉ ví dụ như vị Thất Bảo Thượng Nhân cấp bậc Hợp Thể kia đã đủ để khiến cho rất nhiều tu sĩ tre già măng mọc lao tới.

- Thạch đạo hữu... Lão phu muốn đi tới Hãm Không Đảo tìm kiếm một lần.

Phương Tịch lập tức đứng dậy.

Tiểu Huyền Quy bên chân hắn gào thét một tiếng, hóa thành một ngọn núi nhỏ. Phương Tịch đứng thẳng trên đó, bay về phía vết nứt hư không.

Lúc này, trong đôi mắt Phương Tịch đầy vẻ kiên định.

Đây không chỉ là vì bảy bảo hồ lô kia, còn vì giết người diệt khẩu!

Dù sao hắn đã nhớ kỹ hành vi của Kiếm Tử lúc trước!

- Vương đạo hữu thật quyết đoán...

Thạch Tiên Tử chậm rãi cười, Bách Hoa Phi Thảm cũng bay về phía vết nứt hư không.

- Ha ha, cảm ơn hai vị chiêu đãi, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình, ngày sau có duyên gặp lại!

Bình Luận (0)
Comment