Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1653 - Chương 1816 - Đại Nhật Kim Ô 5

Chương 1816 - Đại Nhật Kim Ô 5
Chương 1816 - Đại Nhật Kim Ô 5

Bạch Ngọc Sinh hét dài một tiếng, toàn thân nho nhã hiên ngang, khống chế một món bảo vật giống như sách cổ, tốc độ độn địa hết sức kinh người.

Vù!

Sau khi tiến vào vết nứt hư không, Phương Tịch mới có thể cảm nhận được dòng chảy loạn và gió bão trong Thái Hư khủng khiếp tới mức nào!

Theo Tiểu Huyền Quy ra sức hoạt động tay chân, hắn cũng không ngừng tới gần Hãm Không Đảo.

Nhưng lúc này, Phương Tịch mới thình lình phát giác ra Hãm Không Đảo cách mình khá xa.

Theo Tiểu Huyền Quy không ngừng tiếp cận, hòn đảo kia cũng không ngừng lớn lên, cuối cùng thậm chí hóa thành một đại lục!

- Hãm Không Đảo... Đây không phải là đảo... Tối thiểu phải bằng một vực trong Địa Tiên Giới. Mẹ nó, ai gọi loạn vậy? Đây không phải là hại người sao?

Phương Tịch nghe được trong một độn quang màu xanh sẫm bên cạnh có một vị tu sĩ ngũ quan kỳ lạ thì thào như vậy.

Tu vi của người này đã đạt đến Phản Hư hậu kỳ, thần thức hắn đảo qua, cũng nhìn thấy Phương Tịch.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tiểu Huyền Quy dưới thân Phương Tịch, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng:

- Đạo hữu, chúng ta thương lượng một chút đi... Ngươi chở ta một đoạn đường được không?

Đáng tiếc...

Người này còn chưa nói xong, đã thấy Phương Tịch giơ tay đánh ra một miếng ngọc phù!

... Cấm Không Phù!

Một dòng hư không chảy loạn hiện ra, giống như bốn lạng đánh bạt ngàn cân, dẫn dắt dòng chảy loạn gần đây, tiếp theo hình thành một cơn lốc hư không.

- Cái gì? Đạo Ngự Hư thật tinh diệu? Không...

Tu sĩ có ngũ quan kỳ quái kia kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó bị cuốn vào trong cơn lốc hư không, không biết bị di chuyển tới đâu.

- Đần độn...

Phương Tịch xem thường điều này.

Ở trong Thái Hư, hắn nắm giữ pháp tắc hư không, quả thật như cá gặp nước.

Cho dù hắn gặp phải tu sĩ Hợp Thể, cũng không quá e ngại.

Mà lúc này, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, bỗng nhiên cảm giác được có phần không đúng.

Trong Thái Hư đang hình thành từng trận gió bão màu bạc.

Tiếp theo... chúng không ngừng dung hợp!

So với những trận gió bão nhỏ trước đó, phải lớn hơn đâu chỉ ngàn vạn lần?

- Không tốt!

Sắc mặt Phương Tịch chợt biến đổi, đánh ra mấy tấm phù lục, khiến xung quanh Tiểu Huyền Quy hiện ra tấm lá chắn Phượng Triện Văn mờ ảo.

Hắn biết đây là cơn lốc hư không cực lớn hiếm khi xuất hiện, thậm chí có thể nhấn chìm cả đường hầm của Hãm Không Đảo.

Đối mặt với sự nguy cấp, hắn chỉ kịp đánh ra vài phù lục bảo vệ Thạch Tiên Tử đang biến sắc, tiếp theo ra sức di chuyển về phía Hãm Không Đảo!

Tình hình lúc này lại giống như một người rời thuyền bơi về phía hòn đảo, bỗng nhiên gặp phải gió bão và sóng thần cực lớn!

Không chết một số người không được.

- Không... Lão phu làm sao có thể... tính sai?!

Thần Toán Tử quay đầu lại, chỉ thấy cơn lốc hư không cực lớn thình lình cắn nuốt vết nứt hư không kia, vành mắt không khỏi muốn nứt ra.

Kể từ đó, đường lui của những tu sĩ bọn họ đã bị chặt đứt!

Nếu muốn từ Hãm Không Đảo đi ra, chỉ sợ phải chờ thêm mấy trăm ngàn năm, lúc Hãm Không Đảo tiếp xúc với Địa Tiên Giới, bọn họ mới có vài phần khả năng!

Đến lúc đó, bọn họ không biết sẽ tới chỗ nào của Địa Tiên Giới...

Thậm chí có khả năng là trong cương vực của Yêu tộc và Ma tộc.

Tất cả tu sĩ tham lam tiến vào khe nứt hư không mạo hiểm, ngoại trừ người nào đó ra, tất cả đều rơi vào tuyệt cảnh không còn đường lui!

Hãm Không Đảo.

Ở đây nằm trong Thái Hư, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy được vũ trụ tối tăm giống như màn trời sao.

Trên mặt đất mọc một số cây cỏ tối đen, trên phiến lá lấm tấm từng điểm sáng.

Trong không trung thoáng hiện ra một gợn sóng màu bạc.

Chấn động vô hình sinh thành.

Tiếp theo, một bóng người cưỡi rùa lớn chậm rãi đi tới trên mặt đất này.

- Nguy hiểm trong Thái Hư quả nhiên đủ khủng khiếp!

Phương Tịch nghĩ đến một đợt cơn lốc hư không cuối cùng kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cho dù hắn lĩnh ngộ rất sâu ở trên phương diện pháp tắc hư không, nhưng dưới tiền đề không dùng tới Chư Thiên Bảo Giám, hắn vẫn chỉ có thể như nước chảy bèo trôi.

Thậm chí đến cuối cùng, ở trong một cơn lốc hư không mãnh liệt, hắn không thể không tách khỏi Thạch Tiên Tử.

Chẳng qua dựa theo Phương Tịch phán đoán, nơi đó đã rất gần với Hãm Không Đảo.

Lấy tu vi và pháp bảo của Thạch Tiên Tử, muốn yên ổn hạ xuống đất sẽ không thành vấn đề.

- Trên Hãm Không Đảo này không thể bay cao... Một khi bay cao, tất nhiên sẽ phải đối mặt với vô số dòng hư không chảy loạn và gió bão!

Thần thức của Phương Tịch cảm ứng một lúc, lập tức phần nào hiểu rõ hoàn cảnh của Hãm Không Đảo.

Hắn đột nhiên nhíu mày.

Cách đó mấy trăm dặm, một Song Đầu Man tộc cao vượt hơn một trượng, mặc váy da thú, trong tay cầm vũ khí gậy kỳ lạ đang giao đấu cùng một rắn mối cực lớn màu vàng đất.

Trên thân con rắn mối màu vàng đất đầy mảnh vảy, mỗi lần rít gào đều có gai đất cực lớn màu vàng lao ra khỏi mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment