Động phủ ở chợ đêm trong Hãm Không Đảo, Phương Tịch đang ngồi xếp bằng, nghiên cứu các loại bí thuật dị tộc, ánh mắt bỗng nhiên di chuyển.
Hắn lấy ra một tấm lệnh bài, một tay bấm pháp quyết.
Cửa động phủ mở ra, một người dị tộc có tám cánh tay đi đến.
Hắn có thể nhận ra người này. Đây chính là đại chưởng quỹ Bát Thủ tộc của Hắc Thiên Các!
- Tiền bối...
Chưởng quỹ Hắc Thiên Các cung kính hành lễ.
- Hắc Thiên Các không hổ danh là rắn địa đầu, không ngờ có thể tìm tới động phủ của bản tọa...
Trên mặt Phương Tịch hiện ra nụ cười như không cười:
- Nói đi... hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?
- Bây giờ nữ tử mà tiền bối hỏi đã có tin tức, bởi vậy bản tọa lập tức tới thông báo tiền bối.
Trên gương mặt đại chưởng quỹ Bát Thủ tộc đầy vẻ tươi cười, lấy lòng nói.
- Ồ?
Phương Tịch khẽ nhướng mày.
Chưởng quỹ Bát Thủ tộc lập tức đưa qua một miếng ngọc giản.
Phương Tịch dùng một tay nhận được, nhưng hắn không kiểm tra mà chỉ đặt ở trước người, nhìn vị đại chưởng quỹ này:
- Làm phiền chưởng quỹ phải lo lắng về chuyện này rồi. Chẳng qua tại hạ chỉ là một tồn tại cấp sáu, không đến mức khiến Hắc Thiên Các làm tới mức này chứ?
Dù sao phía sau Hắc Thiên Các khẳng định có tồn tại cấp bảy Hợp Thể chống lưng.
Trong dị tộc không phải phân chia dựa theo cảnh giới Phản Hư, Hợp Thể như Nhân tộc mà gọi chung là tồn tại cấp sáu, cấp bảy...
- Ha ha... Ở Hãm Không Đảo, ngoại trừ tồn tại cấp bảy cao hơn một cấp, lấy tu vi cấp sáu thượng phẩm của tiền bối đã đủ để khiến chúng ta lấy lòng rồi.
Chưởng quỹ Bát Thủ tộc thấy Phương Tịch vẫn chưa từng lật xem ngọc giản, trong lòng không khỏi nặng nề.
“Thoạt nhìn... địa vị nữ tu kia ở trong lòng người này thực sự bình thường...”
Trong lòng hắn thầm nghĩ, trên mặt vẫn lộ vẻ thành khẩn:
- Hắc Thiên Các ta luôn hy vọng qua lại thân thiết với các vị tiền bối... Đồng thời chờ đến sau hội đấu giá lớn, có lẽ còn có một việc cần làm phiền tiền bối.
- Không biết là chuyện gì?
Phương Tịch lộ ra vẻ mặt “như vậy mới tính là hợp lý” mỉm cười hỏi nói.
- Thật sự không dám giấu... Hãm Không Đảo này vốn là một chỗ bí cảnh Tiên phủ, tuy trải qua nhiều năm thăm dò như vậy, một phần khu vực lớn đã không còn nguy hiểm, nhưng vẫn có vài nơi bị cấm chế bao phủ chưa từng được khai phá... Trong đó có không ít bảo vật, thậm chí còn hấp dẫn đối với tồn tại cấp bảy.
Chưởng quỹ Bát Thủ tộc nói:
- Những địa vực đó có cấm chế kỳ lạ, chỉ có tồn tại dưới cấp bảy mới có thể đi vào... Trong đó có cả cơ duyên thăng cấp lên cấp bảy.
- Như vậy xem ra, quý thương hội muốn hợp tác với bản tọa để thăm dò một chỗ bí cảnh?
Phương Tịch gật đầu.
Lấy tu vi Phản Hư hậu kỳ của hắn thật sự có giá rất cao.
- Đúng vậy... Nếu như đạo hữu đáp ứng, Hắc Thiên Các ta bằng lòng nâng đạo hữu làm khách quý, sau khi chuyện này thành công cũng có thù lao không nhỏ.
Chưởng quỹ Bát Thủ tộc thấy Phương Tịch có vẻ xiêu lòng, vội vàng nói.
- Nếu vậy, bản tọa từ chối thì bất kính.
Phương Tịch cười ha ha, đáp ứng.
Dù sao đến lúc đó, cùng lắm hắn bảo Ngoại Đạo Hóa Thân qua...
Sau khi tiễn vị chưởng quỹ này xong, hắn mới đưa thần thức tiến vào ngọc giản, vẻ mặt bất chợt trở nên nặng nề:
- Không ngờ được... Thạch Tiên Tử lại kém may mắn như vậy...
...
Ở nơi nào đó trên Hãm Không Đảo, trên mặt đất đầy các loại nham thạch màu trắng.
Trong bầu trời có hai độn quang chật vật bỏ chạy.
Một lát sau, bọn họ dừng lại ở một khu vực.
- Không được, phía trước lại có người của Thạch tộc...
Thạch Tiên Tử cầm Vạn Hoa Bảo Giám trong tay, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ.
- Ôi...
Bạch Ngọc Sinh thở dài:
- Không ngờ với tốc độ độn địa của chúng ta còn khó có thể phá được vòng vây, chỉ có thể tiếp chiến.
Thạch tộc cũng là một dị tộc, thậm chí còn là bị Nhân tộc tiêu diệt, bởi vậy di chuyển tới Hãm Không Đảo. Người của Thạch tộc vẫn luôn căm thù Nhân tộc.
Cũng bởi vì Thạch tộc nắm giữ thiên phú đặc biệt, có thể ảnh hưởng với địa hình của đất, đồng thời cơ bản không tiếp xúc với người ngoài.
Bởi vậy, người trong lãnh địa của Thạch tộc trên Hãm Không Đảo vẫn cực ít giao lưu với bên ngoài, dẫn đến mãi đến lúc này mới thỉnh thoảng có tin tức của Thạch Tiên Tử và Bạch Ngọc Sinh truyền ra.
- Không phải trước đây chúng ta tìm được một du thương dị tộc, bọn họ bằng lòng truyền tin à?
Thạch Tiên Tử nói:
- Chỉ chờ tới lúc viện quân đến, chúng ta lại có thể rời khỏi đây...
Trong lãnh địa Thạch tộc có bố trí trận pháp, lại có một đám người Thạch tộc cấp sáu bao vây truy đuổi, khiến Thạch Tiên Tử và Bạch Ngọc Sinh khó có thể chạy trốn.
- Tới rồi!
Bạch Ngọc Sinh dùng hai tay bấm pháp quyết, từng ánh sáng rực rỡ rơi xuống sách cổ trước mặt.
Rào rào!
Bìa sách cổ màu xanh lam không gió tự bay, bắt đầu lật trang.
Từng kiểu chữ hiện ra đều phát ra ánh sáng mạnh.