Trong đó có một chữ Giáp bỗng nhiên hấp thu ánh sáng, hóa thành một bộ giáp mờ ảo rơi vào trên thân của Bạch Ngọc Sinh.
Thạch Tiên Tử vỗ nhẹ vào Vạn Hoa Bảo Giám, lại có cánh hoa bay lượn đầy trời, giống như vòi rồng.
Vèo vèo!
Hai độn quang màu tro hiện ra, có thể nhìn thấy trong đó toàn bằng đá, giống như bức tượng đá hình người do nham thạch xám trắng tạo thành:
- Nhân tộc đáng giận, còn không trả lại thánh vật của tộc ta?!
Giọng nói của hai đại tu sĩ Thạch tộc hùng hậu, càng kèm theo sự tức giận.
Nghe bọn họ nhắc tới điều này, Bạch Ngọc Sinh không khỏi liếc nhìn Thạch Tiên Tử.
Thạch Tiên Tử cười lạnh:
- Linh vật thiên địa, người có duyên sẽ được nhận... Ngươi dựa vào đâu mà nói nó là các ngươi thì chính là của các ngươi.
Tô Sinh Thạch này có lợi ích lớn đối với nàng, không chừng còn là hy vọng để nàng đột phá tu vi bình cảnh, Thạch Tiên Tử đương nhiên sẽ không từ bỏ.
- Đáng chết... Thánh thạch rõ ràng xuất phát từ thánh địa của chúng ta, các ngươi đều là tội nhân không tôn trọng thánh địa!
Một tồn tại cấp sáu của Thạch tộc nổi giận, bỗng nhiên rít gào một tiếng.
Từ trên người hắn bạo phát ra số lượng lớn hào quang màu vàng đất, chỉ nghe ầm ầm hai tiếng!
Hai bàn chân giống như trụ trời rơi xuống mặt đất, trước mặt Thạch Tiên Tử và Bạch Ngọc Sinh hiện ra một khôi lỗi nham thạch cao lớn.
Toàn thân nó được làm bằng vô số đá lớn, ngũ quan thô lỗ, lúc này nó tức giận gào thét và đánh ra một quyền!
Ầm!
Giống như thiên thạch từ trên trời bay xuống, không ngờ còn kéo theo nguyên khí thiên địa.
- Ngự!
Bạch Ngọc Sinh điểm ngón tay, sách cổ lật tới một trang, một chữ Ngự lớn trên đó phóng lên cao.
Thiên Địa Lục Ngự, vô số nguyên khí hội tụ giống như một tấm lá chắn cực lớn.
Keng!
Nắm đấm của người khổng lồ và tấm lá chắn va chạm vào nhau trong hư không, tiếp theo phát ra một tiếng nổ lớn.
Nguyên khí lẫn nham thạch bị nghiền nát nhanh chóng rơi xuống khắp nơi.
- Đi!
Thạch Tiên Tử nhẹ nhàng thổi một cái, vô số cánh hoa bay ra, còn kèm theo mùi thơm kỳ lạ mê người.
Vạn Hoa Bảo Giám này của nàng chính là chí bảo hàng đầu, phát tán ra mùi thơm lạ lùng khiến người ta không chiến cũng chịu thua.
Đáng tiếc, Thạch Tiên Tử thất vọng là không chỉ có mùi thơm, ngay cả loại công kích thần thức cũng không có hiệu quả gì đối với người của Thạch.
Có lẽ điều này có liên quan tới thiên phú của người Thạch tộc.
Bọn họ có năng lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, có khả năng kháng cự cao bất luận pháp thuật hay thần thức công kích của tu sĩ!
Lúc này, từng cánh hoa giống như sợi dây xích trói chặt lấy tu sĩ Thạch tộc thứ hai.
- Hừ!
Vị tu sĩ Thạch tộc này hừ lạnh một tiếng, trong bàn tay hiện ra một cái búa lục giác lớn.
Búa lớn nổ mạnh, phát ra từng gợn sáng, bỗng nhiên trở nên cực lớn, một búa đập xuống!
Coong!
Cánh hoa bay lượn đầy trời, từng cánh hóa thành tro tàn và rơi từ trên cao xuống.
- Thần thông hóa đá, quả thật phiền phức rồi...
Thạch Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, chẳng qua làm tu sĩ Nhân tộc có thủ đoạn đấu pháp phong phú, nàng lập tức nghĩ ra được cách ứng phó.
Nàng vẫy tay một cái, một lá phù lục dùng nhiều lần bay ra, không ngờ hóa thành từng vị khôi lỗi giống như Hoàng Cân Lực Sĩ.
Đây là Khôi lỗi Phù!
Chính là thủ đoạn kết hợp giữa phù lục và khôi lỗi làm một thể, mỗi lần sử dụng đều sẽ hiện ra khôi lỗi cho người thi triển thuật này sử dụng.
Từng khôi lỗi vàng khăn không sợ chết nhào vào chiếc búa lớn.
Sắc mặt Thạch Tiên Tử chợt lạnh, bỗng nhiên bấm pháp quyết.
Ầm ầm!
Từ trong khôi lỗi bắn ra từng lôi quang tối đen, đánh cho cái búa lớn kia xuất hiện vết nứt rất nhỏ.
- Thạch Tộc Tâm cũng là linh tài quý hiếm.
Thạch Tiên Tử cười tủm tỉm nói một câu, trong lòng dâng lên sát cơ vô hạn. Nàng bỗng nhiên cảm nhận được một thần thức mạnh mẽ đảo qua, không khỏi giật mình:
- Thạch tộc cấp bảy? Đi!
Nàng còn chưa nói dứt lời đã lấy ra Vạn Hoa Bảo Giám, khống chế Bách Hoa Phi Thảm nhanh chóng thoát đi.
Thạch tộc thật ra có thiên phú thần thông khó đối phó, cũng may tốc độ bay của bọn họ chậm, nhờ vậy hai người Thạch Tiên Tử mới có một con đường sống.
Nhưng bọn họ mãi không ra khỏi cương vực Thạch tộc, lại gặp phải những người của Thạch tộc khác liên tiếp chặn đường, đã khiến con đường sống của bọn họ càng lúc càng nhỏ.
Tiếp tục như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị bắt.
...
- Lãnh địa của Thạch tộc...
Phương Tịch đi tới một khu vực, thần thức đảo qua.
Chỉ thấy cuối rừng rậm tối đen bỗng nhiên không thấy sinh linh, hiện ra một mảnh khu vực toàn đá màu tro.
- Đại trận siêu cấp cấp bảy!
Hắn thì thào một tiếng:
- Còn thật sự có tính khiêu chiến, may là ta không định phá giải, chỉ mở ra một cánh cửa mà thôi...
Phương Tịch đi tới trước lãnh địa Thạch tộc, nhìn vào kết giới trong không trung này, trong đôi mắt lộ vẻ suy nghĩ.