Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1662 - Chương 1825 - Tuyệt Tranh 5

Chương 1825 - Tuyệt tranh 5
Chương 1825 - Tuyệt tranh 5

Hắn đứng lặng lẽ mấy canh giờ, trên tay hắn mới bấm pháp quyết, từng cờ trận và trận bàn hiện ra, được hắn bố trí ở xung quanh.

Tiếp theo, trong tay Phương Tịch cầm một trận bàn và điểm hờ vào không trung.

- Đi!

Trên trận bàn, từng trận văn màu xanh đậm hiện ra và bay về phía trước, không ngờ giống như vây quanh phía trên kết giới vậy.

Tiếp theo, theo Phương Tịch bấm thủ quyết, bỗng nhiên xé ra một lỗ thủng.

- Ẩn!

Hắn đi vào trong đó, bước lên đất đai cứng rắn đầy nham thạch, tiếp theo lại dùng một tay bấm pháp quyết.

Vết nứt và cờ trận kia bỗng nhiên đều biến mất không thấy bóng dáng.

...

Phụt!

Từng tảng nham thạch xếp thành Cự Thạch Trận bị nghiền nát.

- Binh!

Bạch Ngọc Sinh tóc tai bù xù, quát lạnh một tiếng.

Nguyên khí thiên địa hội tụ, hóa thành các loại binh khí ầm ầm hạ xuống, vây khốn mấy Thạch tộc cấp sáu phía trước.

Vèo!

Phía xa có một lưu quang màu tím nhanh chóng lao đến với khi thế vô cùng kinh người.

Vù!

Lưu quang màu tím đập nát những cánh hoa rơi đầy trời, rơi vào trên bản thể của Vạn Hoa Bảo Giám.

Món bảo vật này rên rỉ một tiếng, không ngờ hiện ra một vết nứt.

Vẻ mặt Thạch Tiên Tử chợt biến đổi, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đỏ.

- Không được...

- Lão tổ Thạch tộc sắp đuổi tới gần... Bây giờ không thể không ra tay được...

Hai độn quang chạy thục mạng, trong mắt Bạch Ngọc Sinh và Thạch Tiên Tử đầy vẻ tuyệt vọng:

- Chúng ta liên tiếp bị chặn đường, chỉ sợ lần tiếp theo gặp phải Thạch tộc chính là lúc chúng ta phải chết!

Bọn họ là tu sĩ cao cấp, đã cân nhắc tới điều này từ lâu.

Nhưng càng như vậy, càng thêm tuyệt vọng.

- Ôi... Sớm biết vậy, ta đã không mời Vương đạo hữu cùng đi xem đấu pháp và tìm bảo.

Trong lòng Thạch Tiên Tử cảm thấy tiếc nuối.

Đúng lúc này, trên mặt nàng bỗng nhiên vui mừng, cảm nhận được một thần thức quen thuộc đảo qua.

- Thạch Tiên Tử, ơ? Bạch đạo hữu đã ở đây à?

Phương Tịch kinh ngạc kêu lên.

- Vương đạo hữu...

Bạch Ngọc Sinh vui mừng lại bất ngờ:

- Cảm ơn ngươi cứu giúp... Không biết còn có viện binh nào khác không?

- Xin lỗi, chỉ có một mình lão phu.

Phương Tịch thở dài, ba độn quang nhanh chóng tiếp cận.

Mà lúc này, hắn có thể cảm nhận được cách đó mười nghìn dặm có một luồng sáng màu tím đuổi tới!

Luồng sáng màu tím này tản ra sóng pháp lực cấp bậc Hợp Thể, ở trong đó hình như là một người Thạch tộc toàn thân được tạo ra bởi nham thạch màu tím. Hắn đang bay nhanh tới gần.

Hắn nhìn thấy có viện quân đến thì nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay chộp về phía trước, bỗng nhiên hiện ra một cây thạch mâu màu tím.

Vèo!

Trên thạch mâu tản ra ánh sáng, bỗng nhiên bay ra!

Phương Tịch khoát tay, mấy tờ phù lục cấp sáu cháy lên, hóa thành một phù trận nuốt lấy thanh trường mâu màu tím này.

Ầm ầm!

Chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, phù trận cấp sáu lập tức sụp đổ, ánh sáng trên thạch mâu yếu đi vài phần. Nhưng nó giống như có mắt, tiếp tục truy đuổi đám người Thạch Tiên Tử.

- Uy năng Hợp Thể chỉ có vậy sao?

Phương Tịch khẽ cười và ném Tiểu Huyền Quy ra ngoài.

Vút!

Tiểu Huyền Quy kêu thảm một tiếng, mai rùa và thạch mâu va chạm vào nhau.

Trường mâu bằng đá kia nhất thời dừng lại, tiếp theo không ngờ bắt đầu rạn nứt từng mảnh từ đầu mâu.

- Vương đạo hữu!

Thạch Tiên Tử và Phương Tịch tập trung lại, trong tay đã được nhét một tấm phù lục.

Phù lục này màu bạc, có phần tương tự với Tiểu Hư Không Na Di Phù nhưng vẫn khác.

- Đây là Đại Hư Không Na Di Phù do bản tọa thử chế tạo. Tiểu Hư Không Na Di Phù chẳng qua cấp sáu, chưa chắc có thể phá được trói buộc hư không của trận pháp này. Chẳng qua Đại Hư Không Na Di Phù lại khác.

Phương Tịch mỉm cười.

Hắn dĩ nhiên thu được truyền thừa phù lục cấp bảy ở Hắc Thiên Các.

- Cảm ơn.

Thạch Tiên Tử mỉm cười, tất nhiên vô cùng tín nhiệm Vương đạo hữu, trực tiếp thi triển phù lục.

Ánh sáng màu bạc hạ xuống, giống như Ngân Hà trên Cửu Thiên hạ phàm, trong chớp mắt, bóng dáng nàng đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.

- Vương đạo hữu cứu ta!

Bạch Ngọc Sinh nhìn thấy Phương Tịch cũng chuẩn bị rời đi, không khỏi kêu lên.

Hắn nhìn thấy Phương Tịch vẫn độn quang không ngừng, vội vàng nói:

- Bản tọa là con cháu của Thất Bảo Thượng Nhân, lần này ta muốn truy tìm theo bản đồ bảo tàng do tổ tiên để lại. Nếu đạo hữu cứu ta, Bạch mỗ bằng lòng dùng chung bản đồ này với đạo hữu!

Làm tu sĩ cao cấp, hắn tất nhiên hiểu lúc này không gì quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình!

Nếu không lấy ra thứ quý nhất trên người để đả động được Vương đạo hữu này, chỉ sợ hôm nay hắn quả thật phải mất mạng ở đây!

- Bản đồ bảo tàng của Thất Bảo Thượng Nhân à?

Phương Tịch cho độn quang dừng lại, mỉm cười:

- Đúng là thú vị!

Hắn đi tới trước mặt Bạch Ngọc Sinh, lấy ra một tấm phù lục:

- Chẳng qua ta không tin được ngươi, ta có thể cho ngươi phù này, nhưng vẫn cần xác định xem là thật hay giả!

Bình Luận (0)
Comment