- Bản tọa bằng lòng phát ra lời thề đạo tâm!
Bạch Ngọc Sinh vừa nhanh chóng chạy thoát thân, vừa nhìn Phương Tịch cưỡi Tiểu Huyền Quy an nhàn thảnh thơi theo bên cạnh, cắn răng nói.
- Đối với tu sĩ chúng ta, chỉ cần không để ý tới đại đạo, lời thề đạo tâm không đáng kể tới. Đạo hữu không cần nói đùa nữa.
Phương Tịch cười lạnh.
Bạch Ngọc Sinh vội vàng giải thích:
- Tu sĩ Nho đạo chúng ta khác với tu sĩ khác. Nếu lập lời thề nho khí bản mạng mà vi phạm, nho khí bản mệnh tất nhiên sẽ vỡ nát, bản thân chịu trọng thương.
- Hóa ra còn có bí ẩn như thế sao? Đáng tiếc... Ta vẫn không tin.
Phương Tịch liếc mắt nhìn lão tổ Thạch tộc cấp bảy, không ngừng tới gần, cười nói:
- Không bằng ngươi ký bản U Minh Khế này, tiện thể đưa bản đồ bảo tàng cho bản tọa bảo quản, được không?
Lấy quan hệ giữa hắn và Vân Hi Tiên Tử, tất nhiên rất dễ có thể tạo cho đối phương thêm mấy bản khế ước công văn.
U Minh Khế như vậy có khả năng trói buộc rất lớn đối với tu sĩ Phản Hư.
- Cũng được...
Bạch Ngọc Sanh quyết định rất nhanh, lập tức cắn rách đầu lưỡi và phun một ngụm tinh huyết ở trên công văn Phương Tịch lấy ra.
Cùng lúc đó, hắn còn giao một quyển sách kỳ lạ được đan bằng dây leo và lá cây cho Phương Tịch:
- Vật này là do tổ tiên ta truyền lại... Có người nói là do Thất Bảo Thượng Nhân tự tay làm ra, rất khó giả vờ...
- Đúng là có khí tức linh thực cấp bảy.
Phương Tịch gật đầu và ném qua một tờ Đại Hư Không Na Di Phù.
Bạch Ngọc Sinh liếc mắt nhìn Phương Tịch, sau đó phát động Đại Hư Không Na Di Phù, thân hình thoáng cái đã biến mất ở trong ngân hà.
Phương Tịch không lo lắng chuyện sau đó làm sao tập hợp với hai vị này.
Dù sao hắn đã để lại tin tức ở trong phù lục.
Lúc này, hắn nhìn lão tổ Thạch tộc đã tới sát phía sau và hơi nheo mắt lại.
Trong hai mắt hắn có ánh sáng màu xanh lóe lên.
- Chà... Hóa ra Thạch tộc có thọ nguyên dư thừa như vậy, quấy rầy rồi.
Phương Tịch giật mình, chuẩn bị xoay người rời đi.
Thạch tộc luôn nổi tiếng về da dày thịt béo, có tính kháng cự cực cao đối với các loại pháp thuật ngũ hành và công kích thần thức.
Lại thêm thọ nguyên khá dài như vậy, lại là tồn tại cấp bảy.
Phương Tịch cảm giác mình căn bản không làm gì được đối phương, cũng lười bỏ nhiều công sức.
- Dừng lại!
Lão tổ Thạch tộc nhìn thấy hắn cũng chuẩn bị nghênh ngang rời đi thì nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên há miệng phun ra một bảo vật có hình dáng như hạt châu bằng đá.
Một ánh sáng khó hiểu hiện ra, khiến tốc độ hắn độn quang tự nhiên lại tăng mạnh.
Nhưng nhìn hạt châu bằng đá hiện ra một vết nứt và vẻ mặt đau tiếc của lão tổ Thạch tộc, rõ ràng hắn đã phải trả giá không nhỏ.
Chẳng qua lúc này vị lão tổ Thạch tộc đã chỉ cách trăm dặm, bỗng nhiên năm ngón tay hắn khép lại, trên thân có hoa văn màu tím lập lòe, đánh ra một quyền.
Ầm!
Thiên địa tối sầm lại, có cánh tay bằng đá mờ ảo hình thành giữa không trung, lập tức đánh ngang tới!
Phương Tịch khép bàn tay phải lại và đánh ra một chưởng vào không trung.
Thiên Yêu Chân Thân chợt phát lực, một lực lớn vô biên hiện ra, rơi vào phía trên cánh tay bằng đá ở trong hư không.
Bỗng nhiên, thiên địa phát ra một tiếng động lớn.
Có bột phấn màu tím trong suốt rơi xuống.
Lão tổ Thạch tộc nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc, giảm tốc độ độn quang.
- Lão tổ cần gì khinh người quá đáng như vậy?
Phương Tịch hét dài một tiếng, toàn thân có Vạn Yêu Giáp hiện ra, bốn ảo ảnh Chân Linh lớn rít gào và bỗng nhiên hội tụ ở trong cánh tay phải của hắn.
Hắn vung tay đánh một quyền, trong thiên địa có tiếng rồng ngâm phượng hót xuất hiện theo, ánh sáng bốn màu rực rỡ hóa thành quyền ảnh, lại một quyền đánh cho lão tổ Thạch tộc đập xuống đất!
- Lão tổ?
Người Thạch tộc cấp sáu xung quanh lần lượt hoảng sợ biến sắc.
Phương Tịch lại kiêu ngạo nhìn tất cả mọi người ở đó, khiến rất nhiều người Thạch tộc cấp sáu không dám đối diện.
Hắn khẽ cười một tiếng, cũng bóp nát một tờ Đại Hư Không Na Di Phù, biến mất trước tầm mắt của rất nhiều người Thạch tộc.
Ầm!
Gần như trong chớp mắt hắn biến mất, trên mặt đất nổ tung, hiện ra hố sâu cực lớn.
Ở dưới đáy hố sâu, lão tổ Thạch tộc dính đầy tử tinh trên người hét lớn:
- Người từ bên ngoài tới... hắn đâu rồi?
Hắn ngửa mặt lên trời rít gào, có vẻ vô cùng phẫn nộ.
- Lão tổ... tu sĩ Nhân tộc đó đã rời đi.
Một người Thạch tộc cấp sáu nơm nớp lo sợ tiến lên bẩm báo.
- Đáng chết... Hắn chẳng qua luyện thể mạnh hơn nhưng còn chưa tổn thương được lão phu...
Lão tổ Thạch tộc rít gào:
- Nếu hắn ở lại chiến đấu sinh tử, người chiến thắng cuối cùng nhất định là lão phu.
Một đám người Thạch tộc lần lượt gật đầu.
Làm một đám dị tộc đầu óc không mấy linh hoạt, hoặc nói là cố chấp, bọn họ đều khăng khăng giữ nguyên quan điểm.