Lần này có thể lấy đi ba cái hồ lô đã coi như khá may mắn rồi.
Đồng thời, sau khi sử dụng, còn có ba nguyên liệu hồ lô cấp bảy.
Trong lòng Phương Tịch mơ hồ có một ý tưởng, có thể chế luyện hồ lô này làm một miệng, cuối cùng cầm tới chứa mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân, chế tạo Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô!
“Sau khi thăng cấp Hợp Thể, bình thường có thể sử dụng Huyết Sát Phiên, gặp phải kẻ địch mạnh lại dùng Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô... Ta cảm giác cho dù tu sĩ Hợp Thể trung kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của ta, thậm chí ta có thể đánh với Hợp Thể hậu kỳ một trận?”
“Đương nhiên, nếu như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, ta tất nhiên sẽ sử dụng Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm để đánh. Nếu một kiếm không chết, lại vận dụng Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang...”
“Cuối cùng là Chư Thiên Bảo Giám, có thể cầm tới bảo toàn tính mạng.”
Trong lòng Phương Tịch âm thầm suy nghĩ về chuyện phân bối bảo vật khi đạt tới Hợp Thể trong tương lai. Khi hắn đi ra khỏi Thất Bảo Điện, hắn bỗng nhiên sửng sốt.
Cách đó không xa, mấy độn quang lao đến, trong đó hiện ra mấy vị tu sĩ Nhân tộc đầy vẻ phong trần mệt mỏi.
Bọn họ nhìn thấy ba người Phương Tịch đi ra khỏi Thất Bảo Điện cũng sửng sốt.
Tiếp theo, trên mặt mỗi người hiện ra vẻ tham lam:
- Bọn họ đi từ trong Thất Bảo Điện ra, nhất định đang cầm hồ lô, giết!
Hắn lập tức ném ra một tờ kiếm phù!
Phù này đều để trống, chỉ vẽ hình mình thanh kiếm ở giữa.
Phủ vừa phát động, lại có kiếm khí che trời lấp đất tràn tới, mang theo sát cơ uy nghiêm đáng sợ!
- Ta...
Bạch Ngọc Sinh vốn nhìn thấy tu sĩ cùng tộc, còn khá mừng rỡ. Nhưng hắn nhanh chóng nhìn thấy được ánh kiếm mãnh liệt lao tới, chỉ có thể ra sức chống đỡ, phun ra một chữ Thuẫn.
Nguyên khí thiên địa hội tụ, hóa thành từng tấm lá chắn màu trắng thuần, mang theo chính khí cương trực.
Sau đó tấm lá chắn bị ánh kiếm chia năm xẻ bảy, khiến Bạch Ngọc Sinh phun ra một ngụm tinh huyết.
Vù!
Kiếm khí giống như thủy triều đánh vào vách đá ngầm trên bờ biển, ầm ầm vỡ nát.
Phương Tịch nhìn cánh tay mình, chỉ thấy trang phục màu xanh trên đó không ngờ đã rách nát, hiện ra làn da nhẵn mịn của mình.
- Đây cũng là... kiếm ý của Kiếm Tử sao?
Hắn thì thào một tiếng.
Kiếm khí của Kiếm Tử quả nhiên vô cùng kiên quyết, kèm theo sát ý lẫm liệt!
- Không thể nào!
Mấy vị Phản Hư Nhân tộc đối diện nhìn thấy trên người Phương Tịch không hề có vết thương, trên gương mặt đầy vẻ khó tin:
- Cấp... cấp bảy...
- Đã đoán đúng, đáng tiếc không có thưởng!
Phương Tịch giơ một tay lên và vỗ xuống giống như đập ruồi vậy.
Ầm!
Trong không trung, một bàn tay bốn màu cực lớn hiện ra, ảo ảnh Chân Linh quanh quẩn, giống như bàn tay che trời bỗng nhiên ép xuống.
Phụt phụt!
Vài ánh sáng pháp bảo lập lòe ở trong lòng bàn tay rồi nhanh chóng tắt lịm, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng...
Mặc cho hắn có huyền công tinh diệu, pháp bảo bí thuật sắc bén... Phương Tịch chỉ dùng một lực hạ gục mười người!
Sau vụ nổ qua đi, tại chỗ đã không còn bóng dáng của mấy vị tu sĩ kia nữa.
Phương Tịch vẫy tay, mấy túi trữ vật bay trở về.
Hắn dùng thần niệm đảo qua, không khỏi bĩu môi:
- Một tờ Phù Chiếu cũng không có, quả nhiên là nghĩ chơi không... Quả nhiên chỗ nào cũng có bại hoại.
- Hả?
Hắn lấy từ trong túi trữ vật của một vị tu sĩ nào đó ra một tấm bản đồ.
Bản đồ này không đủ nhưng thoạt nhìn còn thông hướng với vùng đất trung tâm của bí cảnh.
- Đây là...
Phương Tịch nhớ lại lúc trước Bạch Ngọc Sinh đưa cho bản đồ bảo tàng bí cảnh, lẩm bẩm nói:
- Huyền Tinh Bích?
- Cái gì? Những tu sĩ này muốn đi Huyền Tinh Bích? Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được phương pháp đi qua nó... Không thể nào, không thể như vậy được!
Tiểu hồ ly Tô Tam kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
- Trong Huyền Tinh Bích rốt cuộc có gì?
Hắn nhìn về phía Bạch Ngọc Sinh.
Bạch Ngọc Sinh cũng không biết:
- Năm đó, tổ tiên nhà ta chỉ cầm đi Thất Bảo Hồ Lô, không hiểu nhiều về những nơi khác trong bí cảnh.
Phương Tịch nghe vậy, lại nhìn về phía tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nói:
- Chỗ bí cảnh này vốn là di tích Tiên phủ... Phần lớn địa vực đã bị tu sĩ thăm dò sạch, chỉ còn lại mấy chỗ rất ít giống như Thất Bảo Điện như vậy, cứ cách một thời gian sẽ nuôi dưỡng ra...
- Nhưng trung tâm bí cảnh này chính là ở phía sau Huyền Tinh Bích!
- Chẳng qua Thất Bảo Hồ Lô Đằng có danh tiếng quá lớn, lúc này mới át đi Huyền Tinh Bích, bằng không ở đây chắc hẳn phải gọi là Huyền Tinh Bí Cảnh chứ không phải Thất Bảo Bí Cảnh... Chẳng qua Huyền Tinh Bích khó có thể đi qua. Bí cảnh này không cho phép tồn tại cấp bảy tiến vào, chúng ta vẫn không biết bên trong Huyền Tinh Bích có cơ duyên gì...
- Nhưng có khả năng tồn tại vật quý hiếm nhất trong Hãm Không Tiên Phủ này!
Thứ quý giá nhất trong một Tiên phủ, ngoại trừ truyền thừa tiên gia thì chính là Tiên Phủ Kỳ Trân!