- Khởi bẩm thái thượng trưởng lão, lúc đó chỗ bí cảnh kia đang nằm trong phạm vi của thế lực Yêu tộc, vô cùng nguy hiểm... Cho dù bây giờ tới gần chiến trường, vãn bối chỉ với sức lực một người thì thực sự khó có thể thăm dò được... Nhưng vãn bối có thể xác định tiền bối để lại bí cảnh đó có cảnh giới rất cao, có khả năng rất lớn là tu sĩ Đại Thừa.
Lương Như Long kính cẩn trả lời.
Đối với tu sĩ Hợp Thể, bí cảnh do tu sĩ Đại Thừa để lại tất nhiên rất sức hấp dẫn khá lớn.
- Thì ra là thế. Lần này ngươi đưa lên tin tức, bản tọa tất nhiên sẽ phái đệ tử tới điều tra. Nếu ngươi nói thật, sẽ ghi cho ngươi một công lớn, xếp vào danh sách hạt giống Phản Hư.
Phương Tịch liếc mắt đã nhìn ra được Lương Như Long muốn gì, cho ra câu trả lời khiến hắn vô cùng động lòng.
- Cảm ơn thái thượng trưởng lão...
Lương Như Long vốn cho rằng chuyện này còn có thể có chút khúc chiết, hắn đã nhiều lần suy xét, xác nhận mình khó có thể thu được gì từ trong bí cảnh, đồng thời nguy cơ quá lớn, mới không thể không bán ra tin tức để mình thăng cấp.
Nhưng hắn không ngờ được mình lại dễ dàng nhận được sự tín nhiệm như vậy.
Hắn không biết, Phương Tịch sẽ chỉ phái đệ tử của Bồng Lai Tiên Các đi vào thăm dò.
Cái gọi là đệ tử môn nhân, cánh chim của thế lực... Thật ra đều dùng làm bia đỡ đạn trong thời điểm quan trọng mà thôi.
Đệ tử chết còn có thể tuyển lại, chỉ cần có thể thăm dò ra lợi ích của bí cảnh này là đáng giá rồi.
Ban đêm trăng sáng sao thưa, quạ đen thỉnh thoảng kêu.
- Lại là một thời kỳ tang thương...
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng trên bầu trời, biết được mình đã đổi tới nhân gian.
Nơi này không phải là Địa Tiên Giới có bảy mặt trời, chín mặt trăng, mà là một chỗ tiểu giới dưới sự quản lý của Trung Thiên Thế Giới kia!
Hắn mặc trang phục đạo sĩ, trong tay cầm nửa nghiên mực màu xám đen chuẩn bị nếu có gì không đúng sẽ lập tức trở về.
“Dù sao cũng là hạ giới... Có lẽ sẽ có lực giới diện áp chế, thậm chí ép phi thăng?”
Nhưng lúc này, Phương Tịch không cảm giác được áp lực giới diện gì.
Hắn chỉ nghe có tiếng suối chảy róc rách trong khe núi, âm thanh giống như tiếng hạt châu rơi vào trong đĩa ngọc.
Thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót, kèm theo tiếng thú hoang ở trong núi.
- Pháp thuật ngũ hành...
Một tay hắn bấm pháp quyết, trên lòng bàn tay có một ánh lửa ngoan cường lập lòe vài cái, cuối cùng lại tắt.
- Không phải không thể sử dụng, nhưng hình như phải sửa lại đôi chút...
- Đối với tu sĩ dưới Phản Hư, giới này quá không thân thiện.
Thần thức của Phương Tịch phóng ra, cảm nhận sự khác biệt của thế giới này.
Ở trong ba nghìn thế giới nhỏ dưới sự quản lý của Địa Tiên Giới, pháp thuật ngũ hành thông dụng trong các giới, không hề có sự ngăn cản, đồng thời đều có thể tìm được nguồn gốc ở Địa Tiên Giới, có thể nói trăm sông đổ về một biển.
Tuy tiểu giới chỗ này nhìn có vẻ giống như những tiểu giới khác, nhưng Phương Tịch có thể xác định, nếu để cho tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ đến đây, không chừng sẽ mất đi phần lớn pháp lực, biến thành người phàm chỉ có hai bàn tay trắng.
Đến giai đoạn Kết Đan, Nguyên Anh sẽ đỡ hơn. Dù sao linh khí của bọn họ là tu tiên giả, thể phách đã trải qua vô số lần rèn luyện, không phải là giả.
Nhưng đối với tu sĩ Hóa Thần càng bị bẫy to!
- Linh lực thiên địa của giới này có vẻ khó dẫn dắt...
- Cũng may sau Phản Hư không phải dẫn dắt linh lực thiên địa mà là nguyên khí thiên địa!
Phương Tịch thoáng nghĩ, một đám mây đen che khuất mặt trăng, gió lớn thổi tới, mưa rơi tí tách xuống mặt đất.
Hô mưa gọi gió!
Tu sĩ Phản Hư điều khiển nguyên khí thiên địa, chuyện này tất nhiên không tính là gì. Dù sao, hắn đã là Phản Hư hậu kỳ...
Trong những giọt nước mưa này hình như còn kèm theo sức sống khó tả nào đó.
Ở trên mảnh đất vàng hắn đang đứng, vô số cỏ dại điên cuồng mọc ra, trong nháy mắt đã cao tới ngang lưng.
Từng bông hoa không biết tên nở rộ, trông khá đẹp mắt.
Tu tiên giả đạt đến cao cấp, khi thể hiện ra vài thủ đoạn cũng giống như thần tích!
Phương Tịch hình như cảm ứng được điều gì đó, một tay bấm pháp quyết.
Một tầng sương mù màu đen tản ra, bóng dáng của hắn lại biến mất.
Sau một lát, trên mặt đất có ánh sáng màu vàng đất lóe lên, một bóng người nhỏ bé độn thổ ra.
Chòm râu bạc trắng của hắn tung bay, trong tay cầm trượng gỗ đào, ăn mặc giống như một viên ngoại nhà giàu, trán giống như đào mừng thọ.
Lúc này, trên gương mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc nghi ngờ quan sát xung quanh:
- Linh Vũ? Có vị Long Vương nào đi ngang qua đây vậy... Ôi, lão phu chỉ là một Phúc Đức Thổ Địa không có phẩm cấp, không thể được chiêm ngưỡng đại thần như thế...
Lão già này chỉ lớn bằng bàn tay nhỏ, hắn thi triển ra một pháp thuật thu thập mấy hạt giống và quả đã ăn no linh khí, cái bóng lại lóe sáng và biến mất.