Từ đầu đến cuối, hắn đều không phát hiện ra Phương Tịch đang đứng bên cạnh nhìn hắn với vẻ hứng thú.
- Đây là gì... Tinh quái à?
Phương Tịch đương nhiên nghe không hiểu được lời đối phương nói, nhưng đã nhớ kỹ.
Chỉ cần đi học ngôn ngữ địa phương, hắn có thể hiểu được tinh quái nhỏ này đã nói gì.
- Tinh quái trời sinh tinh thông độn thổ thuật... Không đúng, đây không phải là sóng pháp lực... Mà là một loại hệ thống lực lượng khác sao?
Phương Tịch bước ra một bước, giống như Súc Địa Thành Thốn, đi theo phía sau tinh quái nhỏ kia.
Tuy độn thổ thuật của đối phương giống như thiên phú bản năng, nhưng làm sao có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của hắn?
Không lâu sau, một sơn thôn xuất hiện ở trong mắt Phương Tịch.
Ở ngoài sơn thôn còn có một dòng sông giống như đai ngọc chậm rãi chảy quanh thôn.
Lúc này, trong bóng đêm u ám, có khoảng trăm gia đình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoáng có vài tiếng gà gáy chó sủa.
Con tinh quái nhỏ kia đi tới đầu thôn, chui vào trong một miếu thờ thấp nhỏ.
Miếu thờ này có bốn cạnh vuông vắn, chỉ xây dựng theo bản bỏ túi, còn chưa lớn bằng ổ chó.
Mà ở trước miếu thờ còn có một lư hương bằng đất sét bị vỡ gần một nửa, bên cạnh đặt mấy cái đĩa cúng.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngơ ngách:
- Hóa ra không phải là tinh quái nhỏ độn thổ, mà là... Thổ Địa Công?
Tuy tu tiên giới không có cách nói quỷ thần gì đó, nhưng hắn ở đời thứ nhất đã từng nghe qua không ít loại truyền thuyết này.
- Xem tình hình thế này, trước đó không phải sóng pháp lực mà là... thần lực à? Thần linh Đông Thổ sao? Cũng không biết có các loại thần ở tây phương không? Đúng là thú vị đấy...
Phương Tịch cong môi, lộ ra vẻ hứng thú.
...
Thôn Bạch Cam.
Phần lớn thôn dân ở đây đều là họ Bạch và họ Cam, gà chó trong thôn đều nghe nhau, một con kêu là cả đám cùng kêu.
Cam Ngọc cõng một bó củi, đẩy cổng tre của nhà mình ra.
Chỉ thấy dưới nhà tranh, mẹ già mỉm cười:
- Ngọc Nhi về rồi à? Cháo nấu xong rồi đấy...
- Mẫu thân đã ăn chưa?
Cam Ngọc đặt bó củi xuống, sử dụng mảnh hồ lô múc một bầu nước và uống ừng ực, cố ép xuống cơn đói trong bụng.
Thế nhưng uống nước quá nhiều, trên đường lắc qua lắc lại trong bụng cũng chẳng dễ chịu gì.
- Ta đã ăn rồi.
Mẫu thân của Cam Ngọc ngồi ở trước bậc thang, muốn mượn ánh sáng ban ngày để vá quần áo.
Nàng rõ ràng chỉ là phụ nhân chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng lưng đã còng, thái dương cũng điểm bạc, trên quần áo đầy những miếng vá.
Cam Ngọc đi vào trong nhà, chỉ thấy trong chén sành trên bàn gỗ còn nửa bát cháo, bên trong có lẫn ít rễ sắn đã đông thành mảng.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt nhất thời đỏ hoe. Hắn biết mẫu thân chỉ uống chút nước cháo, để lại hết cháo đặc cho mình.
Hắn vội vàng nói:
- Hài nhi không đói, trên đường đi đã hái mấy trái cây ăn rồi...
- Thời buổi bây giờ, chỗ nào có quả dại chứ? Con ta xuống ruộng làm việc, còn phải đọc sách chuẩn bị thi, tương lai thi trúng đạo đồng sẽ là nửa viên chức, mẫu thân lại có thể được hưởng phúc...
Mẫu thân Cam Ngọc căn dặn mãi, phong thái không giống nông phụ bình thường.
Tổ tiên Cam gia có đức, đã từng xuất hiện một người từng làm huyện thừa, chỉ là về sau cuốn vào vụ án lớn, bị tước đoạt đạo tịch, nhưng trong nhà có mấy quyển Đạo Kinh gia truyền.
Chi của Cam Ngọc đã từng nuôi dưỡng ra một người đọc sách, suýt nữa thi trúng cử tài!
Thế nhưng sức khỏe quá kém, ở trường thi mắc bệnh nặng mà qua đời, đời này mới suy tàn như vậy.
Bây giờ, mẫu thân Cam Ngọc vẫn nhớ mãi không quên, muốn Cam Ngọc có thể kế thừa chí nguyện của tiên phụ, thi vào đạo đồng!
Cam Ngọc lau nước mắt. Hắn không ăn cháo chỉ làm việc.
Sau khi làm việc xong, hắn lại đi vào buồng trong, lấy từ trong túi vải thô ra một quyển Đạo Kinh, cẩn thận lật xem.
Tuy quyển Đạo Kinh này đã cũ, nhưng chủ nhân các đời đều là người yêu sách, vẫn bảo tồn khá hoàn chỉnh.
Cam Ngọc vừa học, suy nghĩ trong đầu lại giống như những giọt mưa rơi xuống mặt hồ.
Đạo Đình trị người, lấy Đạo Kinh ra thi.
Đầu tiên chính là thi huyện. Người thi trúng được gọi là đồng sinh hay còn gọi là đạo đồng, xem là nửa nhập đạo tịch, có nửa viên chức, ở thôn quê không có người nào dám bắt nạt.
Sau khi trúng đạo đồng lại có thể đi thi châu, thi châu trúng chính là cử tài, ý là cử tài thay Đạo Đình.
Sau cử tài chính là tiến sĩ, ở kinh thành ba năm thi một lần, người thi trúng được gọi là tiến sĩ, là kẻ sĩ tiến vào đạo!
Bước này chính là thật sự bước vào đạo tịch, có thể được thả ra ngoài làm quan, hoặc nhậm chức ở Đạo Đình, tương lai thăng chức rất nhanh, tiền đồ không thể đo đếm.
Thế nhưng một quyển Đạo Kinh phong phú, có tổng cộng ba mươi sáu quyển, mỗi quyển đều là những lời lẽ tinh tế với ý nghĩa sâu xa, cho dù có người đọc sách tới khi bạc cả đầu, cũng chưa chắc có thể hoàn toàn hiểu rõ.