Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1724 - Chương 1887 - Thổ Địa 3

Chương 1887 - Thổ địa 3
Chương 1887 - Thổ địa 3

Muốn vượt qua cuộc thi đồng sinh lại khó tới mức nào?

- Đạo Kinh có ba mươi sáu quyển, nhà mình chỉ có sáu quyển...

Cam Ngọc âm thầm tính toán:

- Tuy thi đồng sinh đơn giản nhất, nhưng phải đọc thuộc lòng, thành thạo Đạo Kinh mới có khả năng vượt qua được...

Thật ra, nhà hắn chỉ có một quyển Đạo Kinh, dựa vào trong thôn cho nhau mượn đọc sao chép lại, mới miễn cưỡng có thể góp được sáu quyển.

Nhưng ba mươi quyển còn lại là bí truyền của các nhà, không đến các trường tu thục ở trong huyện thành hoặc tới các hộ lớn người ta dự thính, vậy tuyệt đối không thể góp đủ.

Dù sao ba mươi sáu quyển Đạo Kinh chính là cách duy nhất trong đời để tiến thân!

Trên con đường cao quý, người cạnh tranh càng ít càng tốt.

Con cháu dân nghèo bình thường muốn đọc sách tiến thủ, đầu tiên phải đối mặt với cửa ải khó khăn giống như lạch trời này.

Cam Ngọc thở dài và đi ra khỏi phòng. Hắn nhìn thấy mẫu thân đã nhét vào trong giỏ cả một giỏ đầy trứng gà:

- Con ta... Trong thôn mới có một vị Phương tiên sinh đến, dường như là một người đọc sách. Hắn có một rương sách, ngươi có thể thăm hỏi xem...

- Mẫu thân...

Cam Ngọc không ngờ được mẫu thân vẫn còn nhớ thương chuyện này. Trong lòng hắn hết sức cảm động, lại cảm thấy cái giỏ trong tay nặng tựa ngàn cân.

Một giỏ trứng gà này đã là gần nửa gia sản trong nhà.

Chẳng qua lúc này, hắn lại nặng nề nói:

- Vâng, hài nhi đi đây...

- Chờ đã, chuyện này không vội, ăn cháo trước đã...

...

Cam Ngọc cầm theo giỏ trúc phủ tấm vải thô màu chàm, đi dọc theo con đường lát đá xanh trong thôn.

Không lâu sau, hắn đi tới cửa một hộ gia đình.

Hộ này ở trong góc thôn, có vẻ vô cùng yên tĩnh. Sân nhà được rào một hàng rào tre nhưng không nuôi gà mà trồng một cây đào.

Lúc này, một vị trung niên mặc áo sam màu xanh đang ngồi đọc sách ở dưới cây đào.

- Cam Ngọc, bái kiến Phương tiên sinh...

Cam Ngọc hành lễ, trong lòng nhớ tới lời đồn về vị Phương tiên sinh này.

Phương tiên sinh chính là một người dạy học, trời sinh thích đọc sách, sau khi thi nhiều lần không trúng mới được Bạch gia mời tới làm tiên sinh dạy học, chuyên dạy mấy đứa bé đọc sách.

Tuy trong thôn có vài hộ đều là họ Bạch, nhưng tất nhiên chỉ có địa chủ nhà họ Bạch lớn nhất kia có thể mời được tiên sinh dạy học.

Có người nói lúc vị tiên sinh này đến đây còn mang theo tròn một rương sách, vừa nhìn đã là người học rộng biết nhiều.

Hắn không biết...

Lúc đó, Phương Tịch vừa mới học nói, tiếp theo bắt đầu nhận biết chữ...

- Hóa ra là A Ngọc à...

Phương Tịch đặt quyển sách trong tay xuống, mỉm cười:

- Ngươi tới thì tới, cần gì phải khách sáo như vậy?

Mới tới đất khách, hắn không muốn gây ra gió tanh mưa máu, dứt khoát ra ngoài thu thập sách ở địa phương, sau đó đi tới thôn của Thổ Địa Công trước kia, tùy tiện tìm một công việc sinh sống.

Lão thái gia Bạch gia chỉ gặp mặt hắn ở bên ven đường một lần, bị hắn thi triển một tiểu thuật mê hồn, lập tức rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy, mời hắn tới làm tiên sinh dạy học, còn tốn công sức sắp xếp chỗ ở.

- Cam Ngọc đến đây bái kiến tiên sinh, không dám thất lễ.

Cam Ngọc đặt giỏ trúc xuống, cầm lễ đệ tử đứng bên cạnh, sau một lúc lâu mới hỏi:

- Tiên sinh đang đọc sách gì vậy?

- À, chẳng qua là câu chuyện trên phố thôi. Nó có tên là Quảng Lâm Chí Dị... Chính là một quyển tạp ký. Ngươi muốn đọc sách thi khoa cử thì không thể phân tâm, vẫn chỉ đọc Đạo Kinh thì thỏa đáng hơn.

Phương Tịch cầm lấy chén trà bên cạnh nhấp một hớp, dạy dỗ.

Trà này cũng chỉ bình thường, được làm tùy tiện trên phố, nhưng lại có sự thú vị khác.

- Tiên sinh dạy rất đúng.

Cam Ngọc khom lưng tiếp nhận giáo huấn.

- Ngươi mang theo lễ, nhất định phải có yêu cầu... Ta đã biết ý định ngươi tới đây.

Phương Tịch xoay người, đi vào trong phòng, không lâu sau lại cầm mấy quyển sách đóng chỉ đi ra:

- Ba mươi sáu quyển Đạo Kinh, chỗ ta chỉ có mười tám quyển. Mỗi lần ngươi có thể tới mượn ba quyển... Mượn xong nhớ trả lại. Dù sao ta còn cần dựa vào mấy quyển Đạo Kinh này giảng bài cho đứa trẻ của Đông gia!

- Cảm ơn ân nghĩa của tiên sinh...

Giọng nói của Cam Ngọc có chút nghẹn ngào. Phương tiên sinh có thể cho hắn mượn sách mà không hề do dự, đã là ân tình cực lớn đối với hắn rồi...

...

- Người đọc sách... Ôi...

Chờ đến khi Cam Ngọc trân trọng ôm ba quyển Đạo Kinh đi rồi, Phương Tịch mỉm cười và tiếp tục nhìn sách tạp kỹ.

Hắn thông qua vài quyển tạp kỹ này, có thể biết được càng nhiều tin tức liên quan tới thiên địa ở đây.

Mặc dù phần lớn đều là phán đoán và tin vịt, nhưng sau khi kéo tơ bóc kén vẫn có thể nhìn thấy được một phần chân tướng...

Ví dụ như trong quyển Quảng Lâm Chí Dị này ghi lại chuyện kỳ lạ của một vị Ngụy tri phủ. Trong đó nói, ban ngày hắn làm tri phủ, buổi tối làm Hoàng Thành, vì có chức vụ của thần trong người, đạo pháp không thể tới gần. Một vị Dã Hồ Thiện hòa thượng cố ý ngăn cản trước kiệu quan, muốn thể hiện ra thần thông để phát dương phật pháp, kết quả bị mấy nha dịch đè lại, đánh chết…

Bình Luận (0)
Comment