Thậm chí hắn từng dùng qua linh vật cũng cảm thấy ớn lạnh. Chỉ sợ những binh sĩ này đều từng giết người, từng nhìn thấy máu, lại là nhân vật tàn nhẫn có võ nghệ điêu luyện trong người, cho dù ở trên chiến trường cũng được xem là tinh binh hàng đầu!
“Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện?”
Cam Ngọc suy nghĩ rất nhanh, thậm chí còn muốn từ bỏ cuộc thi hương lần này.
Thế nhưng... uy hiếp của Tỉnh Long Vương đang ở trước mắt, hắn chỉ có thể thành thật xếp hàng vào thành.
Ở cổng thành.
Từng tờ công văn bố cáo, thậm chí lệnh truy nã đều được dán ở trên cổng thành lâu.
- Thần Bà Chân Lệ... giỏi về thái sinh thuật, cúng tế tà thần... Nếu có người bắt được sẽ thưởng mười vàng, bất kể chết hay sống, người cung cấp manh mối sẽ được thưởng năm bạc...
Cam Ngọc tùy ý đảo mắt qua, lại nhìn thấy một công văn của Hải Bộ, trên đó chỉ có vài nét bút rất ít ỏi đã vẽ ra một nữ tử chừng ba mươi tuổi nhưng vẫn còn nét quyến rũ, trông rất sống động, đặc biệt có khóe miệng có một cái nốt ruồi mỹ nhân, khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
Hắn lại liếc qua, nhìn thấy mấy bức tranh đều là người nổi tiếng trên bảng tội phạm bị truy nã:
- Phi Tinh Quan Mai đạo nhân... vi phạm lệnh cấm dùng võ, tập kích mệnh quan triều đình, giết nhiều nha dịch bộ khoái, liều mạng chạy xa... bất kể sống hay chết, người giết được thưởng năm mươi vàng.
- Không ngờ là năm mươi vàng!
Cam Ngọc kinh hãi. Vậy đổi ra chính là năm nghìn bạc!
Đủ khiến cho người ta mua một tòa nhà ở gần huyện thành kèm theo trăm mẫu ruộng tốt, sau này yên tâm làm phú gia.
- Mai đạo nhân...
Hắn liếc nhìn lệnh truy nã, hình như muốn nhớ kỹ ảnh người này.
Mai đạo nhân chỉ là một lão già gầy gò, thực sự khó có thể liên hệ người này với kẻ hung ác tập kích đạo quan, lại giết người vô số...
Thanh Huyền Quan có tường đỏ ngói xanh, rừng cây thấp thoáng.
Cam Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển, sau đó đi vào bên trong đạo quan.
Hắn vừa tiến vào đạo quan, chỉ thấy một quảng trường lát đá xanh, ở chính giữa quảng trường lại có một lư hương đồng cực lớn.
Nén hương cuối cùng cháy hết, tỏa ra mùi hương thơm nồng.
- Huyền Chân Điện?
Cam Ngọc đi vào bên trong đại điện, chỉ thấy trên điện phủ thờ một bức tượng thần uy nghiêm.
Bức tượng mặc Miện Phục, đầu đội Bình Thiên Quan, hai tay đặt trên đầu gối, từng chuỗi rèm châu rủ xuống, khiến cho người ta không nhìn thấy rõ gương mặt.
Căn cứ theo quy định của Đạo Đình, trong đạo quan, chủ tế là Thiên Đế, tế cùng mới đến lượt các vị thần chủ hoặc tổ sư các đời, bằng không đều sẽ coi là tà tế!
Bức tượng thần này chắc hẳn chính là bản tôn của Thiên Đế.
Lúc này không có nhiều khách hành hương, điện phủ rộng mênh mông, có một cảm giác uy nghiêm và thần bí.
Cam Ngọc lập tức trở nên nghiêm túc, cung kính dâng hương, tiếp theo đi tới trước thùng công đức, nhét từng tiền bạc vào trong đó.
- Cảm ơn thiện tín!
Một vị đạo đồng nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt lập tức mừng rỡ tiến lên hành lễ, dâng sổ công đức:
- Vẫn mong để lại tên họ...
Cam Ngọc cầm bút tiện tay viết xuống năm chữ lớn Cam Ngọc thôn Bạch Cam, lại nghe đạo đồng nói tiếp:
- Thiện tín đi đường xa đến đây, trên đường đi nhất định mệt mỏi, có muốn vào uống hớp trà không? Thanh Diệp Trà của bản quan có khả năng nâng cao tinh thần khiến đầu óc tỉnh táo, giải cơn khát, cũng nổi tiếng ở huyện thành.
Tuy ở đây vẫn có khách hành hương, nhưng người một lần lại quyên công đức mấy bạc vẫn rất ít, chỉ có hộ lớn nhà giàu quyên vào ngày tết.
Đạo đồng xem như nhìn người bỏ thức ăn, nhưng không có người nào phản đối, trái lại còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
- Cũng được...
Cam Ngọc bỏ tiền vốn như vậy, tất nhiên sẽ không quy về tay không. Hắn nghe vậy thì cười và đi theo đạo đồng tới phía sau đạo quan.
Ở phía sau đạo quan chính là một mảnh vườn, diện tích tới mấy mẫu, yên tĩnh lịch sự tao nhã, lại trồng các màu hoa cỏ, có phong cảnh độc đạo khác.
Đạo đồng mời Cam Ngọc đi tới đình nhỏ và ngồi xuống, không lâu sau đã dâng trà, còn mang theo trà bánh bốn màu.
Cam Ngọc nhấm nháp một miếng, chỉ cảm thấy mùi vị rất tuyệt, tiếc là không thể mang về nhà cho mẫu thân nếm thử.
Hắn đang uống trà, lại thấy một lão đạo với tay áo tung bay, đeo bội kiếm đi đến, chắp tay nói:
- Lão đạo Minh Đức, ra mắt thiện tín!
- Đạo trưởng có lễ...
Cam Ngọc vội vàng đáp lễ, hai người uống trà, nói một vài điều chú ý trên Đạo Kinh. Minh Đức lão đạo chợt kinh ngạc, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này lĩnh ngộ Đạo Kinh quả thật vô cùng lưu loát, không kém gì một vài lão đạo sĩ.
Thậm chí có một vài lời lẽ tinh tế ý nghĩa sâu xa, khiến mình nhận được dẫn dắt.
Hắn vừa hỏi mới biết Cam Ngọc tới thi đồng sinh, giọng điệu không khỏi càng thân thiết hơn.
Theo Minh Đức lão đạo thấy, nếu người này không xảy ra sai lầm, khoa này chắc chắn sẽ trúng, cho dù không đầu tư trước, cũng có thể kết một thiện duyên.