Cam Ngọc lại hàn huyên vài câu, mới hỏi đến một vài chuyện Thần Đạo.
Minh Đức lão đạo nghe xong, lại cười:
- Trong trường thi, mỗi lần thi thật sự có vài quỷ thần quấy phá... Nếu thiện tín tới bản quan hỏi về chuyện này thì đến nhầm chỗ rồi, không bằng đi tới miếu Thành Hoàng hỏi ông Từ một phù lục hộ thân, có thể bảo đảm không vấn đề gì...
Trong lòng Cam Ngọc đã biết nhưng vẫn không hiểu:
- Ta nghe nói, trong huyện thành có quan khí long khí che chở, không thể có quỷ... Trường thi là nơi pháp cấm nghiêm ngặt, chẳng biết tại sao lại như vậy?
Minh Đức lão đạo cười:
- Dĩ nhiên là do Thành Hoàng đặc biệt cho phép... Đạo Đình chọn người tài, phải đầy đủ tài đức mới được. Nếu một công tử nhà giàu học phú năm xe lại làm giàu bất nhân, trên tay có nhiều mạng người, chẳng lẽ còn có thể để hắn thi trúng sao? Bởi vậy mỗi lần trước khi bắt đầu thi đều sẽ cố ý bỏ pháp cấm, để oan hồn có oán báo oán, có thù báo thù!
- Thì ra là thế...
Cam Ngọc đột nhiên hiểu ra, lại cảm thấy không cam lòng.
Trong tình huống của hắn không có khả năng làm giàu bất nhân mà là trời giáng tai ương.
Lẽ nào hắn cũng phải chịu sự trả thù của Tỉnh Long Vương?
Minh Đức lão đạo nhấp một hớp trà, lại cười không nói.
Thật ra Đạo Đình mở khoa cử đến nay, phần lớn những quy định này đều lỏng lẻo... Lấy một thí dụ, vẫn là công tử nhà giàu làm giàu bất nhân, nếu hắn có thể tìm được đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm hoặc thần chỉ che chở, hoặc trong người có tu vi, tất nhiên không sợ oan hồn lấy mạng.
Thậm chí nếu là người có tâm tư đen tối, còn có thể thi triển Yếm Thắng Thuật, gây họa cho những thí sinh có tài năng xuất chúng.
Nếu là người có bối cảnh cứng, lại không gây ra chuyện gì lớn, Nhật Dạ Du Thần sẽ không quá so đo.
Nhưng những điều đó không cần nói ra.
Đạo Đình tuyển chọn nhân tài, cũng chọn lực!
Bất luận khí vận, tài phú hay bối cảnh... Đều là một loại lực, người lực mạnh thắng, cũng là thiên quy cá lớn nuốt cá bé!
Đương nhiên, người có tài năng xuất chúng giống như Cam Ngọc, chỉ cần khí vận không quá kém, cũng có thể thi trúng.
- Cảm ơn đã chỉ điểm...
Cam Ngọc thành khẩn cảm ơn, chuẩn bị sau đó lại tới miếu Thành Hoàng cầu lấy linh phù.
Khi hắn chuẩn bị từ biệt, nhìn thấy Minh Đức lão đạo có thể đeo bội kiếm, lại nghĩ đến nội dung lệnh truy nã nhìn thấy trên cổng thành, hắn không nhịn được hỏi:
- Đạo trưởng cũng tập võ à? Không biết trong người có đạo pháp không?
- Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ luyện võ cho khỏe người mà thôi... Về phần đạo pháp à? Chẳng qua là bỏ gốc lấy ngọn.
Minh Đức lão đạo nói với vẻ không tán thành.
- Hả? Lời ấy nên giải thích thế nào?
Cam Ngọc hơi nghi ngờ.
Dù sao hắn vẫn còn trẻ, ai mà không có một giấc mơ đẹp trở thành thất phu cầm trường kiếm đi khắp thiên nhai, thậm chí tu tiên trường sinh?
- Trong công môn được tu hành, ngoại trừ công môn ra, tất cả pháp môn nhìn như tuyệt diệu nhưng thật ra đều là trăng trong nước, hoa trong kính, cuối cùng vẫn là đi đường ngang ngõ tắt thôi!
Minh Đức lão đạo mỉm cười, lời đã nói hết, bảo đạo đồng đưa Cam Ngọc rời đi.
Chờ đến sau khi Cam Ngọc rời đi, lúc này lão đạo mới lặng lẽ thở dài. Trong tay phải của hắn có ánh sáng nhạt lóe lên, một chiếc lá xanh hiện ra. Lá còn tươi, có thể nhìn thấy rõ cuống lá và gân lá.
Nó lơ lửng giữa không trung và phát ra ánh sáng nhạt, vô cùng huyền diệu.
Nếu để phàm phu tục tử nhìn thấy cảnh tượng này, tất nhiên sẽ phải hô to tiên nhân, ít nhất cũng là người có đức, lại đau khổ cầu đạo trưởng thu nhận làm môn hạ, học tập đạo pháp.
Nhưng Minh Đức lão đạo lại cười gượng:
- Tu hành... Ha ha... Thiên địa linh cơ bị thiên điều đạo luật trấn áp, thỉnh thoảng lộ ra một chút cũng có vô số yêu loại, tinh quái, tu sĩ tranh đoạt... Thậm chí cho dù là người có thiên phú dị bẩm, tính tình cứng cỏi, tốn mấy chục tới trên trăm năm tu luyện thành công, còn không bằng một tờ sắc phong của Đạo Đình... Tu hành, tu cái rắm!
Minh Đức lão đạo bỗng nhiên buột miệng chửi tục.
Năm đó, hắn cũng là thiếu niên mộ đạo giống như Cam Ngọc, đồng thời may mắn bái nhập Thanh Huyền Quan, được truyền thụ đạo pháp chân chính.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hắn khổ luyện mấy chục năm, vẫn khó có thành tựu.
Chút pháp lực đó còn là do hắn bỏ xuống thể diện, đi theo một đám trẻ tham dự cuộc thi, thi ra một công danh đồng sinh, mới thật vất vả tu thành.
Ở trong đan điền của hắn, tờ Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục kia trấn giữ trung xu, quản lý tất cả khí tức pháp lực.
Không phải như vậy, đạo pháp khó thành!
Nói cách khác, nếu lần này Cam Ngọc thi trúng đồng sinh, lại có thể lập tức cùng cấp bậc với hắn...
Thần Đạo thịnh thế như vậy, lại khiến vô số người tự học phải tuyệt vọng.
- A...
Đúng lúc này, từ phía sau hòn non bộ bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười lạnh.
- Ai?