Minh Đức lão đạo kinh ngạc, bấm tay bắn ra, một ánh sáng màu xanh lục lóe lên.
Lá xanh kia không ngờ giống như tên nỏ, hóa thành một mũi tên màu xanh lục xuyên thẳng qua hòn non bộ!
Vèo!
Một bóng người lao từ phía sau hòn non bộ ra.
Hắn mặc áo đạo sĩ, gương mặt gầy gò, tóc nửa trắng nửa đen, có vẻ vô cùng tiều tụy.
- Là ngươi? Mai Trường Không!
Minh Đức lão đạo chợt kinh ngạc. Hắn vốn định lớn tiếng gọi người nhưng lại lập tức nuốt xuống.
Hắn nhìn xung quanh, lập tức bấm một pháp quyết, hiện ra một màn ánh sáng mông lung che kín xung quanh, mới hạ giọng nói:
- Ngươi không muốn sống nữa à? Ngươi còn dám lẻn vào huyện thành... Bây giờ ngươi là trọng phạm của Đạo Đình, lên bảng truy nã. Chỉ cần Nhật Dạ Du Thần nhìn thấy, ngươi sẽ không có...
Vị Mai Trường Không này không ngờ là lão đạo bị truy nã đáng giá năm mươi vàng được Cam Ngọc nhớ mãi không quên kia.
Chỉ là chẳng biết tại sao, hắn có vẻ như quen biết với Minh Đức lão đạo.
- Thù lớn chưa trả, ta khó có thể cam tâm...
Mai Trường Không ngồi vào vị trí của Cam Ngọc lúc trước, nhai miếng điểm tâm không hề giữ phong độ, cũng không biết hắn đã bị đói bao lâu rồi.
- Ôi... Ngươi từng làm bằng hữu tốt của ta, lão đạo thực sự không đành lòng nhìn thấy ngươi đi tới bước này...
Minh Đức lão đạo nhìn Mai Trường Không với vẻ thương tiếc.
Trước đây không lâu, vị đạo huynh này phong lưu phóng khoáng, thiên phú hơn người, khiến không biết thiếu nữ quan tâm ái mộ.
Bây giờ phá gia diệt môn, rõ ràng tuổi tác tương tự mình mà lại tiều tụy già nua tới mức nào.
- Ta cũng không muốn... Đạo luật nghiêm ngặt, tổ sư ta muốn đi ra một con đường mới, dốc hết tâm huyết chưa được ba mươi đã chết. Sư phụ ta kế thừa... Vì cầu một cơ duyên mà chết ở trong núi sâu, sau đó truyền cho ta.
Mai Trường Không phủi vụn bánh trên chòm râu, giọng điệu nặng nề:
- Xưa nay, ta không thích công danh, chỉ muốn tu tiên đắc đạo... Ta thật vất vả mới luyện được vài thứ, tuần kiểm ở trong huyện cưỡng đoạt nhưng ta không chịu, lập tức bị gán tội danh, đạo quan tổ truyền bị xem là tà tế dâm từ, ta cũng thành tội phạm bị truy nã... Ta giận quá giết hết tuần kiểm, lại thành trọng phạm của triều đình. Ngươi nói xem... hiện nay công đạo ở đâu?
Minh Đức lão đạo bĩu môi không nói gì.
Ban đầu, hắn muốn nói, với sự thông minh tài trí của Mai Trường Không, muốn thi huyện và thi châu quả thật giống như lấy đồ trong túi, thậm chí có vài phần hy vọng đậu cao vào tiến sĩ.
Nào sợ không phải tiến sĩ, chỉ cần là một người có công danh cử tài, tuần kiểm sẽ không dám làm càn.
Thế nhưng người này một lòng hướng về tiên đạo, lại tâm cao khí ngạo, cuối cùng thành thiên chi kiêu tử bị đánh xuống nước bùn.
Chỉ là Mai Trường Không đã sớm biết đạo lý trong đó, mình có nhiều lời cũng vô ích.
Càng là thiên tài càng có khí thế cao ngạo!
Hơn nữa, Mai Trường Không đã bỏ qua quá nhiều cho con đường này, căn bản không có cách nào phủ định tất cả những điều này, hắn chỉ còn lại có đạo pháp...
- Ngươi bí mật lẻn vào huyện thành, chỉ sợ còn có chuyện lớn. Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn báo thù? Không phải tuần kiểm kia đã chết sao?
Minh Đức lão đạo hơi nghi ngờ.
Mặc dù tuần kiểm chỉ là tòng cửu phẩm, nhưng là mệnh quan triều đình. Một khi giết quan chính là tạo phản, khiêu chiến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Đạo Đình.
Mai Trường Không không định trốn vào rừng sâu núi thẳm, vì sao cuối đời còn lẻn vào huyện thành.
- Dĩ nhiên là phải báo thù rồi... Ta đã thăm dò nghe ngóng, chuyện năm đó, tuần kiểm chỉ là người bên ngoài, còn có người trốn ở phía sau, bây giờ còn từng bước thăng chức, thành Huyện thừa!
Mai Trường Không cười lạnh nói.
- Ngươi điên rồi. Tào huyện thừa là tòng thất phẩm!
Minh Đức lão đạo bị dọa cho giật mình. Ở trong Đạo Đình, phẩm cấp lại đại biểu cho lực lượng!
Huyện thừa là tòng thất phẩm, cho dù không quản nhiều chuyện nhưng trên thân vẫn có một phần ý chí và hương hỏa của người dân trong huyện, thần lục đủ để nghiền chết mười tiểu tu như hắn!
Dưới cây đào ở thôn Bạch Cam, Phương Tịch cắn một quả đào thịt trắng vỏ hồng, trong đầu thoáng nghĩ, một mặt gương bằng nước hiện ra.
Con cá đen khôi lỗi ẩn nấp ở đáy sông, đã nhìn thấy Cam Ngọc ở trên thuyền đang đi về thôn Bạch Cam.
- Đạo luật à?
Hắn thì thào một tiếng.
Linh khí của giới này khó có thể dẫn dắt, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng khó có thể đột phá tấm lưới của đạo luật!
Nhưng tu hành vốn là hành động nghịch thiên đoạt tạo hóa thiên địa, bằng không làm sao có thể có lôi kiếp?
Sau khi nhận qua lôi kiếp cũng sẽ có lợi, đó chính là mức độ thao túng lực lượng thiên địa không ngừng cao hơn!
Đến giai đoạn Phản Hư, có thể trực tiếp thao túng nguyên khí thiên địa, có thể đột phá phong tỏa của đạo luật.
Bây giờ, mỗi khi mỗi lần thi triển pháp thuật, đều tương đương với đang khiêu khích đạo luật.
Đương nhiên, dưới Phản Hư vẫn phải chém trên đường phố.