Nếu như qua Thiên Đình, đối mặt với thiên điều còn nghiêm ngặt hơn đạo luật, vậy cho dù là Phương Tịch bây giờ cũng không có lòng tin lớn thế nào...
- Cũng may, ở hạ giới vẫn còn đủ dùng...
Phương Tịch ăn xong quả đào lại nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt hiện ra mấy vật.
Đầu tiên là một hạt châu màu đen, nó nặng như núi, ánh sáng u ám kèm theo khí tức khó hiểu, mơ hồ có cảm giác không hợp với thiên địa nơi đây.
Ngoài ra, còn có một mũi tên bị rỉ sét ăn mòn, một miếng vải rách, hình như đến từ lá cờ nào đó, cùng với một mảnh đúc bằng sắt đen nặng nề...
Ba món đồng nát sắt vụn này không có khí tức gì xa lạ, trái lại linh khí dạt dào, từng cái đều lộ ra sự bất phàm.
- Tìm bản tôn trợ giúp, bản tôn lại cho những thứ vô dụng này!
Phương Tịch bĩu môi, hơi bất mãn.
Từ sau khi hắn tìm hiểu sâu hơn về quy luật của giới này, hắn đã bớt chút thời gian quay về Hãm Không Đảo một chuyến, nhờ bản tôn giúp đỡ.
Bản tôn thật ra hào sảng, vung tay lên, cho mấy thứ này.
- Ngay cả một món Tiên Phủ Kỳ Trân không hoàn chỉnh cũng không có, chỉ có những mảnh vỡ này...
Hắn thở dài.
Mũi tên, miếng vải, cục sắt này... không ngờ đều là mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân!
Cho dù trên Hãm Không Đảo không có bảo vật Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh, nhưng những tu sĩ Hợp Thể vẫn nắm giữ không ít mảnh vỡ Tiên Phủ Kỳ Trân.
Trước đây, bản tôn liên tục tiêu diệt chủ chợ đêm và mấy Hợp Thể dị tộc, trong đó thu được mấy cái này.
Chỉ tiếc là không có Tiên Phủ Kỳ Trân không hoàn chỉnh.
Bản tôn nhìn loại mảnh vỡ này không thuận mắt, tất nhiên đều vứt sang bên này như rác rưởi vậy.
Dù sao tổn thất cũng không đau lòng.
- Đều là bản thân ta, mắng hắn cũng có nghĩa là mắng ta, ta không tức giận, không tức giận... Không đúng, sao ta nhỏ mọn như vậy?
Phương Tịch thở hắt ra một hơi, cầm lấy hạt châu màu đen cuối cùng.
Hạt châu này thật ra là một bảo bối đến từ chủ chợ đêm.
Vị đại tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ này chính là một dị tộc kỳ lạ, thậm chí còn không có cách nào hình thành tộc đàn ổn định, mà chỉ có mấy cá thể riêng lẻ.
Bản tôn của dị tộc này chính là một dãy núi hùng vỹ rộng lớn, bất luận thể phách hay pháp lực đều vượt xa tu sĩ cùng cấp, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp.
Nhưng hắn lại gặp phải Phương Tịch, không nói đạo lý, trực tiếp quét chết...
- Sơn Nhạc Châu này chính là hạch tâm của chủ chợ đêm... là dị bảo hiếm có, cũng là nguyên liệu tuyệt đỉnh chế luyện Thân Ngoại Hóa Thân, chỉ cần chế luyện vào một tia thần hồn lại có thể thu được một hóa thân hoàn chỉnh... Đồng thời còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu khác.
- Bản tôn không luyện lại giao cho ta luyện, xem ra hắn vẫn lo lắng về Thần Đạo?
- Như vậy xem ra ta chính là bức tường lửa? Một khi hóa thân Thần Đạo có tai hại gì, cùng lắm thì cắt đứt với ta?
Chỉ có ba phương pháp để ngưng tụ thần chức.
Một loại là Đạo Đình sắc phong, loại này phổ biến nhất nhưng cũng khó nhất, đặc biệt quan lại Đạo Đình ngày càng vô dụng. Bây giờ, cho dù là tiến sĩ muốn nhận được thực chức, cũng không dễ dàng.
Thứ hai là thông qua truyền bá rộng rãi tín ngưỡng, thu thập hương hỏa, tự mình ngưng tụ thành, chỉ là không được Đạo Đình thừa nhận, bị xem là tà tế dâm từ, sẽ gặp phải đả kích.
Một loại cuối cùng là thần chỉ tiên thiên, thiên địa tự nhiên đánh xuống thần chức.
Từ căn bản, dĩ nhiên loại cuối cùng là tốt nhất, đồng thời thậm chí có thể không bị Đạo Đình can thiệp và ảnh hưởng.
Về phần Thiên Đế? Phàm là những thần chỉ do thế giới sinh ra, căn bản không thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan tới hắn.
Sơn Nhạc Châu này chế luyện ra hóa thân, tất nhiên lại tương đương với núi cao hóa hình thành tinh, rất dễ cảm ngộ thiên địa, thu được thần chức.
Phương Tịch thì thào một tiếng. Hắn đã phần nào hiểu rõ được suy nghĩ của bản tôn. Trong tay hắn có ánh sáng lóe lên, thu bốn món vật phẩm này vào.
Tiếp theo, hắn lại lấy ra bút phù và mực phù, bắt đầu tham khảo Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục trên thân Tỉnh Long Vương và Ngưu Đầu Sơn Cổ Tỉnh Chuyển Vận Thủy Sử trong ký ức, thử phân giải, vẽ thần văn!
Thần văn là thứ Thiên Đế nhận được khi tìm hiểu đại đạo, lại là cơ sở tạo thành Thần Đạo Phù Chiếu, đại biểu cho pháp tắc bản nguyên nào đó.
Hắn chỉ đọc lướt qua, lại cảm giác được mỗi nét bút đều vô cùng ảo diệu.
Một thần văn quả thật bao hàm toàn diện, bất luận là pháp tắc hư không, pháp tắc thời gian, hoặc pháp tắc khác... Đều có thể tìm được vết tích và mạch lạc từ trong đó.
Thật giống như... giải thích Đại đạo từ một góc độ khác!
Thậm chí, phù lục đạo của bản thân có cơ hội nâng cao tới cấp bảy, thậm chí cấp tám là nhờ vào đây.
...
Hôm sau, Phương Tịch đẩy cửa và vươn vai một cái, chỉ thấy Cam Ngọc đã chờ sẵn ở ngoài cửa.
- Bái kiến tiên sinh.
Trên thân Cam Ngọc còn hơi ẩm ướt, rõ ràng hắn đã sớm chờ ở đó.
Hành vi như vậy có thể coi là tôn sư trọng đạo, ở thế giới này rất coi trọng điều này.