- Là A Ngọc à...
Phương Tịch mỉm cười:
- Đúng lúc, hôm nay đào chín, có thể hái mấy quả ăn...
- Cảm ơn tiên sinh...
Cam Ngọc nói cảm ơn xong, sau đó cùng Phương Tịch ngồi ở dưới cây đào, bày bàn cờ.
Lần này đánh cờ, Phương Tịch cảm giác Cam Ngọc quả nhiên không giống trước.
- Không sai, hạ cờ có chừng mực. Lần này ngươi đi huyện thành, trải qua sự đời, quả thật có chút rèn luyện.
Hắn khen ngợi một câu lại hạ một quân cờ đen xuống, giết một con rồng lớn của quân cờ trắng.
- Tiên sinh đi từng bước thận trọng, ta nhận thua.
Cam Ngọc nhìn lướt qua bàn cờ, cuối cùng vẫn không chống đỡ được, bất đắc dĩ nhận thua.
- Người mới học có thể làm được như vậy đã không tệ rồi... Lại nói đánh cờ chẳng qua chỉ để giải trí, vẫn nên chú ý tới Đạo Kinh.
Phương Tịch thu từng quân cờ:
- Ta thấy A Ngọc ngươi ung dung bình tĩnh, lần này thử đồng sinh đại khái có hy vọng hả.
- Bản thân đã cố gắng hết sức, còn lại chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.
Cam Ngọc nghe vậy lại cười gượng, tiếp theo nói:
- Ta còn định ở lại trong huyện thành thêm mấy ngày, tìm chút việc làm... Kết quả huyện nha xảy ra vụ án lớn, hy vọng không ảnh hưởng tới khoa cử lần này...
Trên thực tế, Tỉnh Long Vương đã sớm bị Phương Tịch thu lại, căn bản không có khả năng tới gây sự với Cam Ngọc.
Nhưng Phương Tịch tất nhiên sẽ không nói cho Cam Ngọc biết điều này.
- Huyện nha có án lớn? Loại án lớn gì vậy?
Phương Tịch hứng thú.
- Có người nói... Có kẻ ác ám sát Tào huyện thừa, tuy thất bại nhưng đã giết mấy nha dịch, cuối cùng trong khi cả thành truy lùng còn thuận lợi chạy thoát...
Cam Ngọc nhớ lại tình hình ngày đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Không ngờ có kẻ hung ác như vậy. Không biết là ai thế?
Phương Tịch hỏi.
Hắn thật sự không rõ lắm về tình hình ở huyện thành. Dù sao thần thức của tu tiên giả ở giới này bị hạn chế khá lớn.
Đồng thời, trong huyện thành còn có Thành Hoàng đại biểu cho pháp độ của Thần Đạo bảo vệ.
Thần thức không phải không thể đột phá mà muốn tránh đánh rắn động cỏ.
- Nghe nói... chính là Mai đạo nhân. Hắn có võ công cao cường, còn tinh thông đạo pháp...
Cam Ngọc đáp lại.
- Mai đạo nhân?
Phương Tịch cảm thấy rất hứng thú. Hắn bảo Cam Ngọc nói thêm về tình hình của người này, cuối cùng lại nói:
- Ngươi một lòng tập trung vào khoa cử, loại chuyện này tốt nhất không nên nghe. Nếu ngươi bị cuốn vào loại chuyện này, vậy thì không cần công danh nữa...
- Tiên sinh giáo huấn phải, ta biết lợi hại trong đó.
Cam Ngọc vừa nghe, lập tức nghiêm nghị tiếp nhận giáo huấn...
...
Vù vù!
Gió thổi mạnh.
Trong rừng rậm, một bóng người bước chân nhẹ nhàng giống như một con chim lớn lướt đi qua những ngọn cây, trong giây lát đã đi xa.
- Gâu gâu!
Không lâu sau, có tiếng chó săn truyền đến. Mấy nha dịch dắt con chó đen đuổi tới, sắt thước trong tay đã sớm đổi thành trường đao đã khai phong:
- Chính là ở chỗ này, người kia trốn không thoát được đâu...
Một người trung niên nhìn dáng vẻ là một bộ đầu nhìn một vết chân, trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng:
- Đây là tội phạm quan trọng của Đạo Đình, nếu như lùng bắt được, nhất định có thể thăng một cấp!
Bộ đầu và bộ khoái thuộc về quan lại nhỏ, cơ bản cả đời cũng không có hy vọng thăng chức.
Nếu có thể lên một cấp, có viên chức, con đường tắt để thăng chức cũng được mở ra.
Rất nhiều người cả đời cũng hy vọng vào điều này nhưng khó có thể chờ được công lớn.
Bây giờ công trạng ở phía trước, người người đều anh dũng xông lên.
Vèo!
Một bóng đen bỗng nhiên lóe lên, mấy cục đá bay ra.
- Ẳng...
Mấy con chó săn lập tức bị đánh trúng đầu, máu tràn ra ngoài qua miệng và mũi, ngã xuống đất.
Tiếp theo, Mai Trường Không với ánh mắt u ám, trong tay cầm Tam Xích Thanh Phong lướt tới.
- Ô Nha Trận!
Một tay hắn bấm pháp quyết, trong rừng rậm lóe lên vài trận văn tối tăm.
Bộ đầu kia và bộ khoái kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hình như biến thành người mù.
Dù có võ công cao cường thế nào đi nữa, đột nhiên mù cũng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn khi thực chiến.
Phụt phụt!
Trong nháy mắt, Mai Trường Không lại đâm ra mấy kiếm.
Lúc hắn ra kiếm gần như lặng lẽ, chỉ có tiếng kiếm rít lên bên cạnh mấy người.
Vài hoa máu bay ra, mấy bộ khoái phơi thây nơi hoang dã.
Bộ đầu ôm cổ họng, có máu chảy qua kẽ tay, trong mắt lộ vẻ khó tin nổi:
- Không thể nào... Ngươi rõ ràng đã bị thương nặng... Làm sao còn có thể... Thi triển đạo pháp?
Mai Trường Không căn bản không đáp, xoay người trốn vào rừng cây.
Chỉ có lúc này, trên mặt hắn mới lộ vẻ tái nhợt, khí tức cũng trở nên uể oải.
Vù vù!
Sau một lát, tại chỗ có một trận âm phong nổi lên.
Hai bóng người một đen một trắng hiện ra, nhìn thấy thi thể đầy đất thì bấm pháp quyết.
Trong ánh sáng màu vàng nhất thời lóe lên, từng âm hồn hiện ra, thất khiếu chảy máu, gương mặt đờ đẫn.
- Trên người tội phạm này có một món dị bảo, không ngờ tu luyện pháp lực đến mức độ cao thâm, đối mặt tới Huyện thừa tòng thất phẩm vẫn có thể thoát được một mạng…