Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1741 - Chương 1904 - Thành Hoàng

Chương 1904 - Thành Hoàng
Chương 1904 - Thành Hoàng

Âm thần mặc trang phục màu trắng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng:

- Âm dương cách biệt, không ngờ chúng ta cũng bị pháp thuật của hắn lừa... Bây giờ mới nắm được tung tích.

- Không cần quá đề cao người này. Tào huyện thừa còn chưa thật sự thành thần, thần lực trong cơ thể chẳng qua chỉ tự động vận chuyển hộ thể mà thôi... Nếu người này gặp phải Võ Phán Quan, tuyệt đối sẽ không trốn thoát được...

Âm thần áo đen với hoa văn kỳ lạ trên mặt khẽ quát một tiếng:

- Phạm nhân trốn ở đâu?

Những âm hồn thất khiếu chảy máu đờ đẫn giơ tay chỉ về hướng Mai Trường Không chạy trốn...

Phụt!

Mai Trường Không đứng bên bờ suối, phun ra một ngụm tinh huyết.

Lúc trước, hắn cố ép vết thương xuống để giết chết truy binh, khiến hắn bị thương càng nghiêm trọng hơn.

Lúc này nhìn núi rừng rộng lớn, trên mặt hắn lộ ra sự tuyệt vọng.

Không giống với kẻ tạo phản giết quan thời cổ đại, còn có thể trốn vào rừng sâu núi thẳm.

Ở dưới sự cai trị của Đạo Đình, núi có sơn thần, nước có thuỷ thần, cho dù là một cái giống cũng có Tỉnh Long Vương chiếm giữ!

Bất luận hắn trốn đến chân trời góc biển nào, chỉ cần Đạo Đình muốn, nhất định có thể bắt hắn về quy án!

“Trước đây, ta chẳng qua giết tuần kiểm, bây giờ ta lại tập kích Huyện thừa... Động tĩnh càng lớn hơn.”

Mai Trường Không biết rất rõ quy luật vận hành của quan phủ. Nếu chỉ là chuyện nhỏ, tuyệt đối sẽ không chuyển công văn làm phiền tới huyện bên cạnh.

Bởi vậy lưu dân phạm một vài tội nhỏ, chỉ cần chạy trốn tới huyện bên cạnh, cơ bản sẽ không có chuyện gì.

Thần chỉ của huyện bên cạnh căn bản sẽ không tự chuốc lấy cực khổ làm công cho quan của một huyện phủ khác, trừ khi có công văn đến từ châu phủ ra lệnh!

Trước đây, hắn giết chết tuần kiểm, đã bị một châu phát lệnh truy nã.

Bây giờ, hắn ban ngày ban mặt tập kích Huyện thừa, mức độ quan trọng lại được nâng cao, mức độ đuổi bắt lại tăng lên. Không chừng rất nhiều thần linh đều sẽ nhận được thông báo.

Đến lúc đó, hắn thật sự lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.

“Ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc không có thể giết được tên Tào tặc!”

Sắc mặt Mai Trường Không tái nhợt, lấy từ trong ngực ra ấn đá hình vuông.

Ấn đá này có bốn cạnh vuông vắn, mặt ngoài hiện ra một ánh sáng màu tro còn có không ít vết nứt.

Hắn cầm ấn này và khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bỗng nhiên hấp thu được từng luồng linh cơ từ trong hư không, chậm rãi hồi phục pháp lực và vết thương trên cơ thể.

Ấn đá này là trọng bảo của sư môn hắn, năm đó do sư tôn đích thân truyền xuống.

Tu sĩ dựa vào bảo vật này có thể vòng qua đạo luật, hấp thu một vài linh khí thiên địa.

Bằng không, cho dù hắn có thiên phú xuất sắc thế nào đi nữa, cũng không có cách nào tu luyện pháp thuật đến mức này.

Vào lúc hắn đang nhập định vận công, trên ấn đá bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên, phát ra một âm thanh cảnh báo rõ ràng.

Mai Trường Không lập tức đứng dậy, nắm chặt trường kiếm trong tay.

- Bị phát hiện rồi!

- Người này quả nhiên không đơn giản... Cứ vây khốn rồi nói sau.

Nhật Du Thần áo trắng dùng hai tay bấm pháp quyết, trong rừng núi lập tức hiện ra từng luồng sương mù dày đặc.

Hắn nắm chắc cục diện chiến đấu, biết mình và Dạ Du Thần chưa chắc đã bắt được kẻ hung ác này.

Không cầu có công chỉ cầu không mắc lỗi, chỉ cần có thể quấn lấy đối phương thêm nhất thời nửa khắc là được.

Nếu có thể, cứ vây khốn hắn đến khi viện binh tìm đến, đã là một công lớn!

- Như vậy chẳng phải sẽ chán lắm sao? Đợi ta đấu pháp với hắn...

Dạ Du Thần mặt đen hừ lạnh một tiếng, lấy từ trên người ra một cung tiễn.

Cung tiễn này có năm màu sặc sỡ, giống như được làm bằng giấy, còn chỉ lớn bằng bàn tay, giống như món đồ chơi của trẻ con.

Trong miệng Dạ Du Thần niệm vài câu chú ngữ, trên cung tiễn có ánh sáng lóe lên, lập tức biến thành cực lớn, bị hắn cầm ở trong tay, giơ cung kéo căng dây!

Vèo!

Dây cung chấn động, một mũi tên giống như lưu tinh bắn nhanh về phía Mai Trường Không.

Keng!

Bên trong sương mù dày đặc, Mai Trường Không bị che khuất tầm mắt nên bất ngờ không kịp đề phòng, không kịp giơ ngang kiếm đón đỡ.

Nhưng ở trên người hắn hiện ra một màn ánh sáng màu xanh nhạt giống như quả trứng bảo vệ hắn.

- Quả nhiên có vấn đề. Pháp lực và tu vi của người này đã có thể tương đương với chính thần nhập phẩm...

- Đạo nhân bình thường tự học cả đời cũng không tu được tới mức này!

Nhật Du Thần nói.

- Nếu là những lúc bình thường, hai thần nhỏ như chúng ta chưa chắc có thể ngăn cản được đối phương... Thật may lúc này đối phương đang bị thương...

Dạ Du Thần lại mừng rỡ:

- Lấy được khoản công đức này, sau này hai huynh đệ chúng ta có thể mưu cầu thăng chức... Ít nhất cũng phải nhập phẩm mới tính là phúc đức chính thần thật sự.

- Các ngươi muốn bắt ta à, nằm mơ đi!

Sắc mặt Mai Trường Không hung ác, lấy từ trong lòng ra một tấm phù lục.

Bình Luận (0)
Comment