Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1742 - Chương 1905 - Thành Hoàng 2

Chương 1905 - Thành Hoàng 2
Chương 1905 - Thành Hoàng 2

Phù lục này có hình dáng cổ xưa, thậm chí sát mép còn bị rách, lộ ra dấu vết cổ xưa.

Hắn cắn đầu lưỡi và phun một tinh huyết lên trên phù lục.

Ầm ầm!

Trong không trung có tiếng sấm lóe lên.

Dạ Du Thần kêu thảm một tiếng, suýt nữa bị tia chớp đánh trúng, tan thành mây khói.

Xoẹt!

Tia điện màu trắng nhảy nhảy nhót. Nó đi qua nơi nào, sương mù tản ra, lại hiện ra núi rừng ban đầu.

Mai Trường Không căn bản không dây dưa với Nhật Dạ Du Thần, lại muốn rời đi.

Lộc cộc!

Lộc cộc!

Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên!

Ở đây trong rừng, căn bản không thể nào phóng ngựa bắn tên, bình thường ngựa chỉ vướng chân sẽ khiến kỵ sĩ ngã chết hoặc tàn phế.

Nhưng lúc này, một thần quang bay lên, hiện ra một bóng người mặc giáp.

Hắn cưỡi con ngựa cao lớn, lao đi giữa núi rừng mấp mô giống như giẫm trên đất bằng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Theo tiếng vó ngựa không ngừng tới gần, cảm giác áp bách giống như núi đổ lại càng rõ hơn.

- Quá tốt rồi, là Võ Phán Quan!

Nhật Dạ Du Thần đều mừng rỡ. Chỉ thấy tốc độ của Võ Phán Quan mặc trang phục kỵ binh kia càng lúc càng nhanh. Trong tiếng gió gào thét, hắn đã đuổi kịp Mai Trường Không, trường thương trong tay đâm ra một cái!

Phụt!

Mai Trường Không lắc người, tránh được một thương nhanh như sấm sét này với một góc độ khó tin.

Đúng lúc này, trên mũi thương lóe lên một tia sáng màu đen, hóa thành hàng nghìn hàng vạn phi châm.

Mai Trường Không vừa giơ trường kiếm, vòng bảo hộ màu xanh nhạt trên thân đã nổ tung. Tiếp theo trường kiếm trong tay bị gãy. Hắn ngã xuống đất, trên ngực hiện ra chút màu đỏ.

- Phạm nhân Mai Trường Không giết quan tạo phản, ban ngày ban mặt ám sát Tào huyện thừa... Tội đáng giết!

Võ Phán Quan ngồi trên lưng ngựa, mỗi khi nói một câu, trong hư không lại nặng nề thêm một phần.

Lúc này, hắn quả thật giống như trong miệng chứa thiên điều, có thể trực tiếp quyết định sống chết của con người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù là Nhật Dạ Du Thần cũng không khỏi kính nể và sợ hãi.

Tất cả đều chấp hành công vụ, chính thần nhập phẩm lại khác với những vị thần nhỏ không phẩm cấp như bọn họ!

Trong Thần Đạo, mỗi khi nâng cao một cấp bậc, đều có lực lượng chênh lệch cực lớn, không giả được!

Phụt!

Mai Trường Không lại phun ra một ngụm tinh huyết, cả người nửa quỳ, lưng lại vẫn thẳng như cán bút, xương cốt thậm chí phát ra tiếng răng rắc.

- Tào tặc chưa chết... Ta... Không cam lòng... Các ngươi đều là rắn chuột một ổ, cùng một giuộc... Nhất định...

Miệng và mũi của hắn tràn ra đầy máu, hắn lẩm bẩm, giọng nói dần dần nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

- Hừ.

Võ Phán Quan căn bản không để ý. Hắn vốn là người tính tình nóng nảy, hơn nữa, trong miếu nào chẳng có quỷ chết oan?

Nếu cứ miệt mài theo đuổi, vậy cũng khỏi làm thần tiên nữa.

Hắn giơ trường thương lên, muốn cho Mai Trường Không một đòn cuối cùng, nhưng trước mắt hắn bỗng nhiên hoa lên.

Ở trước mặt Mai Trường Không chẳng biết đã xuất hiện thêm một bóng người từ bao giờ.

Hắn mặc một bộ áo bào màu đen, gương mặt vô cùng anh tuấn, khóe miệng mỉm cười. Đó chính là Phương Tịch!

Chỉ là lúc này hắn xuất hiện với tướng mạo sẵn có chứ không phải hình tượng tiên sinh dạy học trung niên ở thôn Bạch Cam.

- Đạo sĩ... Chẳng lẽ ngươi muốn giúp đỡ tội phạm quan trọng của Đạo Đình?

Võ Phán Quan hừ lạnh một tiếng:

- Theo luật... người bao che sẽ cùng tội với tội phạm quan trọng, đáng giết!

Trong lúc hừ lạnh, hắn lại thúc ngựa giơ roi, cầm trường thương xông tới.

Trong phút chốc, lại thấy trong hư không bỗng nhiên hiện ra một bàn tay lớn bằng khí đen nắm chặt lấy trường thương, giống như đúc đồng rót sắt, căn bản khó có thể lay động.

Ngay sau đó, Phương Tịch bấm tay bắn ra.

Một tia sáng màu đen lóe lên, trên người Võ Phán Quan kia có ánh sáng màu vàng lóe lên và xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng, nhưng con chiến mã kia không ngờ đã bị nghiền thành thịt nát.

- Lớn mật, ta nhận lệnh của Thành Hoàng truy nã tội phạm quan trọng, ngươi là ai lại Dám ngăn cản ta làm công vụ. Ngươi không sợ Đạo Đình giáng tội sao?

Võ Phán Quan lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, cao giọng hét lớn:

- Pháp chỉ của Thành Hoàng ở đây, nếu ngươi không nghe theo, sẽ bị đạo luật giết chết!

Trong đôi mắt của Phương Tịch có ánh sáng lóe lên. Hắn nhìn thấy một lưới pháp luật màu đỏ.

Lưới pháp này bao phủ trong phạm vi cả huyện Thanh Khê, chính là pháp độ của Thần Đạo kết hợp với khí của vạn dân hợp lại thành đạo luật.

Lúc này, theo tiếng quát của Võ Phán Quan, cho dù pháp lực của mình vượt quá đối phương, nếu trong cơ thể có phù lục của Đạo Đình, cũng không thể chống lại được lưới pháp này.

Dù sao, đây là tạo phản!

Nếu tu sĩ dựa vào đạo lục để tu thành pháp lực, làm sao có thể phản kháng được thể chế này?

- Đánh không lại thì lấy ra quyền chó... Đáng tiếc không phong tỏa được ta.

Phương Tịch cảm thấy buồn cười.

Chỉ tiếc là hắn căn bản không ở bên trong pháp độ của Đạo Đình, bởi vậy hoàn toàn không bị hạn chế.

- Ủa, ngươi rốt cuộc là ai?

Bình Luận (0)
Comment