Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 1743 - Chương 1906 - Thành Hoàng 3

Chương 1906 - Thành Hoàng 3
Chương 1906 - Thành Hoàng 3

Võ Phán Quan không phải chưa từng gặp tu sĩ, nhưng cho dù là chân nhân Đạo gia gặp mình chấp hành công vụ, cũng tuyệt đối không dám ngăn cản.

Nhưng không ngờ được lần này mình phải chịu thiệt như vậy. Hắn không khỏi giật mình kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt trợn trừng như chuông đồng:

- Ngươi... Ngươi cũng là tán tu! Ngươi chỉ là tán tu, lẽ nào ngươi không sợ Đạo Đình trách tội, hưng binh thảo phạt à?

Tán tu giả không bị đạo lục hạn chế, nhưng pháp lực tiến bước vô cùng gian nan, cũng giống như Mai Trường Không.

Mai Trường Không ở phía sau Phương Tịch nghe được câu này, lập tức hiện ra vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Hắn tất nhiên hiểu rõ nỗi khổ của tán tu, căn bản không có khả năng ở dưới Thiên La Địa Võng của Đạo Đình, tu thành thần thông pháp lực như vậy!

Lúc này, Mai Trường Không lại nghe được thiếu niên đạo nhân kia cười lạnh:

- Ha ha... Đạo Đình tính là gì?

- Được, được... Lại gặp phải một tên phản tặc thật sự!

Võ Phán Quan nổi giận đùng đùng, Nhật Dạ Du Thần bên cạnh dường như cùng chung mối thù, tức đến gần như nghiến răng.

Gặp phải kẻ thật sự không xem Đạo Đình ra gì, lại tương đương với đào căn cơ của bọn họ, khiến thể diện và lợi ích của bọn họ đều bị uy hiếp trí mạng. Theo đó, bọn họ nổi giận quát:

- Ngươi dám?

Võ Phán Quan lập tức giơ cao pháp chỉ của Thành Hoàng:

- Võ Phán Quan Thiết Từ của Thưởng Phạt Viện khẩn cầu Thành Hoàng lão gia ra tay truy nã kẻ phản nghịch!

Trên lệnh bài có một ánh sáng màu đỏ lập lòe, thần uy mạnh mẽ hạ xuống.

- Xong đời...

Mai Trường Không mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc trang phục quan phủ uy nghiêm xuất hiện, trên gương mặt không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng.

Thành Hoàng một huyện ít nhất cũng là chính thần thất phẩm, uy năng ngập trời, bất luận tu sĩ tinh quái yêu ma đều không thể địch lại!

Phương Tịch nhìn bóng người được ánh sáng màu đỏ bao quanh, trong lòng lại nghĩ:

“Bàn về khí tức, chẳng qua khoảng Trúc Cơ, lại có uy năng pháp vực của Kết Đan!”

“Không chỉ có vậy, đây là Thân Ngoại Hóa Thân sao? Trúc Cơ lại có thể tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân à? Hoặc là hiệu quả thần thuật nào đó?”

Hắn cười ha ha, toàn thân có ma khí dâng lên. Hắn thu lại tâm tư trêu đù, có phần nghiêm túc hơn.

Một bàn tay ma cực lớn từ trên cao hạ xuống, chỉ vừa bóp một cái... Thành Hoàng thất phẩm trong ánh sáng màu đỏ kia lại kêu thảm một tiếng, tan thành mây khói.

Biến cố dữ dội như thế khiến Võ Phán Quan và Nhật Dạ Du Thần đều choáng váng.

Phương Tịch sẽ không khách sáo với bọn họ. Hắn phất tay bắn ra ba ma hỏa đen như mực, thiêu đốt Võ Phán Quan và Nhật Dạ Du Thần thành ba ngọn lửa. Hắn thò tay vào trong ngọn lửa lấy ra mấy vật, lập tức khống chế độn quang và cuốn theo Mai Trường Không biến mất không thấy bóng dáng...

- Ta...

Mai Trường Không nghe tiếng gió gào thét bên tai, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại ngất đi.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, hắn đã ở trong một sơn động.

- Ơ? Ta khỏe rồi...

Hắn vận công điều tức, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái. Không ngờ vết thương bị Tào huyện thừa gây ra và vết thương do Võ Phán Quan để lại đều biến mất.

- Không tệ... Ngươi đã tỉnh dậy à?

Lúc này, ở cửa sơn động có bóng sáng lóe lên, một thiếu niên đạo nhân áo đen đi đến. Người đó chính là Phương Tịch.

Mai Trường Không im lặng một lúc, bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất:

- Trường Không bái tạ ân công đã cứu mạng, xin hỏi ân công tu đạo gì?

Trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm lại kèm theo chút chờ mong.

- Ta tu, tất nhiên chính là đạo Tiêu Diêu Chân Tiên trường sinh bất tử.

Phương Tịch cười tủm tỉm trả lời.

Mai Trường Không lập tức rưng rưng nước mắt!

Không vào Đạo Đình, tự học tự hiểu, cuối cùng chỉ là hy vọng hư vô!

Sự hạn chế này khiến bao nhiêu người tài năng ngút trời phải buồn bã khom lưng. Thỉnh thoảng có người bướng bỉnh, cũng tốn thời gian cả đời.

Vào giờ phút này, Mai Trường Không nghĩ đến sư môn của mình, không khỏi nói nhỏ:

- Sư phụ...

Ầm ầm ầm!

Hắn bỗng nhiên dập đầu thật mạnh, giọng nói giống như chim quyên khóc ra máu:

- Lão hủ... Lão hủ... Hôm nay được gặp đạo Chân Tiên, bản thân chết cũng không hối tiếc... Ân công có gì phân phó, lão hủ chết muôn lần cũng không từ chối!

Trong nháy mắt, Mai Trường Không này đã rơi nước mắt.

“Hả? Thật sự không đau khổ cầu xin ta thu làm đệ tử, ngược lại rất có mắt nhìn, hiểu rõ tôn ti, biết tiến lui...”

Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm khen một câu.

Nếu mình cứu đối phương một mạng, đối phương còn chẳng biết xấu hổ muốn bái nhập môn hạ, cầu được Chân Tiên Pháp.

Phương Tịch không chừng sẽ một tát đập chết.

Cho dù không đập chết, cũng sẽ trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Trong thiên hạ có nghìn ngàn vạn, hắn còn sợ không tìm được một con chuột bạch à? Cần gì phải treo cổ ở trên một cái cây?

Bây giờ xem ra, Mai Trường Không này xem ra không tệ.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, trong hư không có một khí đen hiện ra, giống như Linh Chi nâng cơ thể hắn lên:

- Ngươi lần lượt nói ra những gì mình đã trải qua…

Bình Luận (0)
Comment